tấm rèm thép của tổng tài

Chương 5: Ký Ức Dưới Làn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy trời lại mưa. Mưa mùa hạ, dày và nặng, hạt rơi xuống hiên nhà như nhịp đếm vô tận. Ly ngồi trong quán cà phê quen, tay ôm ly cappuccino đã nguội. Cô không tập trung nổi, trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh tối qua — tấm ảnh chụp lén, phong bì trắng, những dòng chữ bằng nét viết lạnh lùng.

“Người khác nhìn cô như con mồi. Tôi nhìn cô như chiếc gương.”

Cô đọc đi đọc lại câu ấy đến mười lần. Mỗi lần đọc, trái tim cô lại như siết lại, nửa muốn tin là trò đùa, nửa thấy trong đó có gì đó quá thật để coi thường.

“Ly.” – giọng ai đó vang lên.

Cô ngẩng lên. Là Lục.

Anh bước vào quán, không che ô, áo khoác đen sũng nước, vài giọt còn lăn xuống cổ. Cô muốn hỏi anh từ đâu đến, nhưng vừa thấy ánh mắt anh — ánh nhìn ấy như có thể bóc trần cả lớp da mỏng che giấu tâm hồn cô — mọi lời tan biến.

“Anh theo dõi tôi thật à?” – cô hỏi, giọng trầm.

Lục kéo ghế ngồi xuống, đặt điện thoại lên bàn. “Nếu tôi nói là vô tình, cô tin không?”

“Không.”

“Vậy nếu tôi nói là cố ý?”

“Cũng không.”

Anh cười, nhếch môi nhẹ, nhưng nụ cười không lên mắt. “Cô thông minh, nhưng vẫn chưa đủ để nhìn thấy toàn cảnh.”

Ly chống tay lên cằm, nhìn anh. “Còn anh thì tưởng mình biết tất cả?”

“Tôi chỉ biết những điều người ta cố giấu.”

Không khí căng lên, như sợi dây đàn kéo quá chặt. Ngoài trời, tiếng mưa hòa cùng tiếng nhạc jazz trong quán, tạo nên cảm giác chậm rãi, mơ hồ.

Cô nói nhỏ: “Tôi đọc được hồ sơ cũ. Anh từng làm trong bộ phận điều tra dân sự.”

“Cũ lắm rồi.”

“Và rời đi vì… một vụ mất tích?”

Lục khẽ ngẩng lên. “Ai nói với cô?”

“Tôi tự tìm.”

“Nguy hiểm đấy, Ly. Cô đang bước vào vùng mà chính tôi muốn cô tránh.”

Ly cười khẽ. “Anh càng cấm, tôi càng muốn biết.”

Anh nhìn cô một lúc lâu. Trong mắt anh, có thứ gì đó pha giữa lo lắng và… thương cảm.

“Cô không hiểu đâu. Có những sự thật khi biết rồi, cô không thể quay lại làm người bình thường nữa.”

“Còn nếu không biết, tôi cũng chẳng còn là tôi.”

Anh thở dài, rút trong túi ra một chiếc bật lửa bạc, xoay nhẹ. “Cô từng tin vào ký ức không?”

“Ý anh là sao?”

“Có khi nào cô nghĩ… có ký ức không phải của mình, nhưng lại sống động đến mức tin rằng đó là thật?”

Ly im lặng. Hình ảnh nào đó thoáng qua đầu cô: một căn phòng màu trắng, tiếng máy móc, ánh sáng chói lòa. Cô nhăn mặt. “Tôi… không nhớ.”

“Càng tốt.” – anh đáp nhanh, giọng lạnh.

Cô nhìn anh, chợt thấy lòng nặng trĩu. “Lục, anh là ai thật ra?”

“Người đang cố giữ cô khỏi chính quá khứ của mình.”

Anh đứng dậy, khoác áo. “Đừng tìm tôi vài ngày. Nếu cô nghe lời, cô sẽ an toàn.”

“Còn nếu tôi không?” – cô hỏi.

Anh cúi xuống, ánh mắt chạm thẳng vào cô, giọng khàn khẽ:

“Thì cô sẽ gặp lại chính mình.”

Cánh cửa khép lại, tiếng chuông gió va vào nhau lanh canh. Ly ngồi yên, hơi thở đứt đoạn. Từ trong đáy lòng, một linh cảm mơ hồ len lên: thứ cô đang tìm không chỉ là bí mật của Lục — mà còn là sự thật về chính bản thân mình.

Đêm đó, Ly nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô thấy mình bước đi giữa một hành lang dài, trắng xóa, không có cửa sổ. Trên tường treo đầy gương. Mỗi tấm gương phản chiếu cô với vẻ mặt khác nhau: có tấm cười, có tấm khóc, có tấm đang hét. Cô đi giữa chúng, cảm giác như hàng ngàn đôi mắt đang dõi theo.

Đến cuối hành lang, cô thấy một cánh cửa nhỏ khắc hình hoa oải hương. Khi cô mở, ánh sáng chói lòa ập đến. Trong phòng có một chiếc giường, trên đó là một người phụ nữ giống hệt cô, nhưng gầy, đôi mắt mở trừng. Cô ta thì thầm:

“Anh ta nói dối. Đừng tin anh ta.”

Ly giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, đều và lạnh.

Cô với tay lấy điện thoại. Một tin nhắn mới hiện lên, gửi lúc 3:00:

“Giấc mơ của cô không phải mơ. Đó là ký ức.”

Không có tên người gửi. Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu, rồi xóa. Nhưng dù xóa, câu ấy vẫn vang trong đầu.

Sáng hôm sau, cô tìm đến khu nhà cũ nơi Lục từng ở. Cánh cửa sắt gỉ mở hé, bên trong là hành lang tối. Cô đi vào, ánh sáng yếu hắt qua lớp rèm dày.

Trên bàn, có một tập hồ sơ phủ bụi. Cô mở ra.

Trên trang đầu là tiêu đề: “Thí nghiệm phản chiếu linh hồn – 2019”.

Dưới đó, có tấm ảnh chụp – chính là cô, nằm trên bàn kim loại, mắt nhắm, đầu gắn dây điện cực.

Cô lùi lại, cả người run rẩy. Những ký ức vỡ vụn tràn về — tiếng người nói qua loa:

“Chủ thể nữ, mã số 07. Tên: An Chi. Trạng thái: phân tách thành công.”

“An Chi?” – cô thì thầm.

Cô chạm vào mặt mình, cảm thấy lạnh. Ly chỉ là cái tên cô biết, nhưng An Chi… tại sao lại quen đến vậy?

Trước khi kịp định thần, giọng Lục vang lên sau lưng:

“Cô không nên xem những thứ đó.”

Ly quay lại, kinh hãi. “Anh đã theo dõi tôi?”

“Cô đâu chịu ở yên.”

“Anh giấu tôi chuyện gì?”

“Tôi cố bảo vệ cô, Ly.”

“Tôi không cần anh bảo vệ! Tôi cần sự thật!”

Lục im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

“Sự thật là cô từng chết.”

Căn phòng như đóng băng. Ly lắc đầu: “Không thể nào…”

“Cô ngất trong vụ tai nạn ba năm trước. Khi tỉnh lại, cô đã không còn là cô nữa.”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Cô là bản thể được tái tạo – sau thí nghiệm phản chiếu. Người phụ nữ trong hồ sơ kia là nguyên bản. Còn cô…”

“Là bản sao?” – cô ngắt lời, nước mắt chảy dài.

Anh không đáp, chỉ cúi đầu.

Ly quay đi, giọng nghẹn: “Tại sao anh không nói sớm?”

“Vì cô đang sống. Tôi không muốn phá vỡ điều đó.”

“Anh có quyền gì mà quyết định tôi sống hay không?”

Cô lao ra ngoài, mặc kệ tiếng anh gọi phía sau. Mưa lại đổ. Cô chạy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt hòa cùng nước mưa, tan biến trên má.

Đêm đó, cô trở lại căn hộ của mình. Cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ. Cô nhìn vào gương. Gương phản chiếu gương mặt đẫm nước mưa, đôi mắt hoang hoải.

“An Chi…” – cô thì thầm – “Nếu cô là tôi, vậy tôi là ai?”

Từ trong gương, có thứ gì đó khẽ chuyển động. Cô tưởng mình hoa mắt, nhưng rồi phản chiếu trong gương chớp mắt – còn cô thì không.

Ly sững sờ. Tim đập mạnh.

Trong gương, “cô” – hay An Chi – khẽ mỉm cười.

Đôi môi phản chiếu mở ra, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy:

“Tôi là người thật. Còn cô chỉ đang mượn thân xác của tôi.”

Ly lùi lại, suýt ngã. Gương lại im lặng, chỉ phản chiếu căn phòng trống. Cô đưa tay chạm vào mặt kính, hơi lạnh lan ra đầu ngón tay.

Một giọng nói vang trong đầu, rõ ràng như ai đó đứng ngay bên tai:

“Nếu muốn biết ai là thật, hãy quay lại nơi chúng ta bắt đầu.”

Ngoài cửa sổ, sấm chớp lóe sáng. Cô thấy hình bóng Lục thấp thoáng ngoài phố, chiếc ô đen trong mưa. Cô muốn chạy theo, nhưng chân như dính chặt xuống sàn.

Cô quay lại nhìn gương — phản chiếu ấy vẫn ở đó, nhưng bây giờ… nó đang nhìn thẳng vào cô, cười, và thì thầm:

“Tôi sẽ sớm gặp lại cô thôi.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Tiếng mưa vẫn rơi đều, nhưng Ly biết, đêm nay, thứ nhìn cô từ trong gương… đã bắt đầu sống dậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×