Buổi sáng u ám như được kéo dài mãi không dứt. Ánh sáng mỏng manh xuyên qua tấm rèm mờ, chỉ đủ khiến căn phòng của Ly không chìm hẳn vào bóng tối. Trên sàn vẫn còn những mảnh kính vỡ của tấm gương đêm qua. Mỗi lần di chuyển, cô lại nghe tiếng vỡ vụn nhỏ nhoi vang lên như tiếng thở dài từ quá khứ.
Cô quỳ xuống, thu dọn từng mảnh, cẩn thận đặt chúng vào chiếc hộp giấy. Có mảnh phản chiếu nửa khuôn mặt cô, có mảnh lại chỉ hiện một mảng tường trống. Nhưng có một mảnh, khi ánh sáng chiếu vào, Ly thấy rõ… một ánh mắt khác — không phải của mình. Nó lạnh hơn, sâu hơn, và dường như đang cười.
Cô ném vội mảnh kính ấy đi, lùi lại. Tim đập mạnh, hơi thở đứt quãng. “Ảo giác thôi…” cô tự nhủ, nhưng giọng mình run rẩy. Cảm giác đó – ai đó đang nhìn cô – vẫn không biến mất.
Ly mở máy tính, định gạt đi mọi suy nghĩ. Nhưng màn hình khởi động không bình thường. Trước khi vào hệ thống, nó hiện lên một khung đen với dòng chữ trắng:
"Xin chào Ly. Cô vẫn nhớ gương phải không?"
Cô sững sờ. Cô không nhập gì cả. Ngay sau đó, dòng chữ tiếp tục:
"Anh ta không nói dối. Cô là người duy nhất thoát được. Nhưng thoát không có nghĩa là tự do."
Ly hít mạnh, tay run run đặt lên bàn phím:
“Ai đang nhắn?”
Màn hình nhấp nháy.
"Chính cô. Phiên bản còn lại."
Cô đẩy ghế ra xa, suýt ngã. “Không thể nào…”
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên — ba tiếng chậm, đều. Cô tiến lại, nhìn qua lỗ nhòm. Không ai cả. Cô mở cửa, chỉ thấy một hộp đen nhỏ đặt giữa thảm. Trong hộp là một ổ đĩa USB màu bạc, khắc ký hiệu hoa oải hương.
Không kịp nghĩ, cô cắm nó vào laptop. Một video duy nhất hiện ra: Ghi hình – Phòng 4, Thí nghiệm 09.
Màn hình mở lên. Ánh sáng lạnh, không gian trắng. Cô thấy mình — Ly, mặc áo bệnh nhân, ngồi trước tấm gương lớn. Phía sau lớp kính, một bóng người đứng quan sát — Lục. Giọng anh vang qua loa phóng:
“Ly, cô thấy gì?”
Cô trong video trả lời: “Tôi thấy… tôi. Nhưng không hoàn toàn.”
“Cô có nghe tiếng nói nào khác không?”
“Có. Cô ấy nói tôi không nên tin anh.”
Ly thật ngoài đời bật đứng dậy. Trong video, bản thân cô đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào camera. Ánh mắt đó chính là ánh mắt cô vừa thấy trong mảnh gương ban nãy.
Màn hình tối sầm.
Rồi dòng chữ hiện ra: “Chu kỳ phản chiếu bắt đầu lại.”
Căn phòng lạnh hẳn đi. Không khí đặc quánh. Từ tấm gương nhỏ trong nhà tắm, tiếng tách tách vang lên như ai đó đang gõ nhẹ. Ly quay đầu. Trên mặt gương mờ hơi nước, hiện ra dòng chữ viết bằng đầu ngón tay: “Chúng ta chưa xong đâu.”
Cả ngày hôm đó, Ly không dám ra khỏi nhà. Cô kéo rèm, tắt hết đèn, ngồi bó gối giữa phòng. Cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ. Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy gương, thấy ánh mắt của bản thể kia — đôi mắt giống mình đến đáng sợ.
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ số lạ: “Cô không thể trốn khỏi chính mình đâu.”
Ly gõ:
“Anh là ai?”
“Tôi không phải anh ta. Tôi là phần anh ta đã bỏ lại trong cô.”
Một lúc sau, chuông cửa lại vang. Cô chần chừ rồi mở. Lần này, là Lục thật, ướt đẫm trong mưa, đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng rực.
“Anh…” – Ly nghẹn giọng.
“Cô đã xem video?” – anh hỏi.
“Là thật sao? Tôi từng ở trong thí nghiệm đó thật sao?”
Lục gật, bước vào, nhìn quanh. “Tôi không định để cô biết. Nhưng có kẻ khác đang thao túng dữ liệu. Họ muốn cô nhớ lại.”
“Nhớ lại gì?”
“Phần mà cô đã hy sinh để thoát khỏi phản chiếu.”
Ly lùi lại. “Anh đang nói cái gì điên rồ vậy?”
“Không điên. Cô đã được tách ra làm hai trong quá trình điều trị rối loạn. Một phần mang theo bản năng sợ hãi, một phần là lý trí cô bây giờ. Nhưng phần kia… chưa bao giờ biến mất.”
Không gian như nghẹt thở. Ngoài cửa sổ, sấm nổ vang. Ly ôm đầu: “Anh đang nói tôi có hai con người?”
“Không. Cô là một. Nhưng gương đã mở đường để bản thể kia tự tồn tại. Và giờ, nó đang muốn trở về.”
Ly ngẩng lên, ánh mắt long lanh. “Nếu điều anh nói là thật, thì phải làm sao để ngăn lại?”
Lục bước đến, tay nắm lấy vai cô. “Cô phải đối diện. Phải quay lại căn phòng trong tòa nhà đó — nơi chu kỳ bắt đầu.”
“Không! Tôi không quay lại đó đâu!”
“Ly, nếu cô không làm, cô sẽ mất chính mình.”
Cô gạt tay anh ra, giận dữ: “Tại sao lại là tôi? Tại sao anh không dừng thí nghiệm đó ngay từ đầu?”
Lục nhìn xuống, giọng trầm khàn: “Vì cô là người đầu tiên khiến tôi tin rằng nỗi sợ có thể được chữa lành. Tôi đã sai.”
Anh quay đi, bước ra cửa. “Nếu cô thay đổi ý định, hãy đến gặp tôi trước khi trời mưa lần nữa.”
Đêm. Ly không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Trong kính phản chiếu bóng cô, nhưng càng nhìn, cô càng nhận ra… phản chiếu ấy không theo động tác mình. Khi cô quay mặt, bóng trong gương vẫn nhìn thẳng. Khi cô mím môi, bóng kia khẽ mỉm cười.
Ly lùi lại, tim đập dữ dội.
“Không phải thật… không thể nào…”
Bóng trong gương mở miệng — không phát ra tiếng, nhưng cô đọc được môi: “Giờ tới lượt tôi sống.”
Tất cả đèn trong nhà tắt phụt. Tiếng kính nứt rắc vang lên. Mảnh gương nứt ra từ giữa, và từ đó, một bàn tay trắng nhợt thò ra.
Ly hét lên, lùi lại va vào bàn. Cô chộp lấy mảnh kính vỡ từ đêm trước, giơ lên như vũ khí. Bàn tay kia rút lại, rồi im. Ánh sáng nhấp nháy bật lại. Mọi thứ yên lặng như chưa từng xảy ra.
Nhưng trên sàn, một mảnh kính lớn phản chiếu nửa khuôn mặt Ly — phần kia là gương mặt hoàn toàn giống cô, nhưng đôi mắt đen đặc, sâu như vực.
Cô ngồi sụp xuống, nước mắt hòa với mồ hôi. “Anh nói đúng…” — cô thì thầm — “Cô ấy đang quay lại.”
Sáng hôm sau, Ly đến tòa nhà cũ, tay cầm chiếc chìa khóa hoa oải hương. Mọi thứ bị phong tỏa, nhưng cô vẫn lách vào. Bầu không khí đặc quánh mùi ẩm và sắt gỉ.
Căn phòng 04 vẫn đó. Tấm gương vỡ nhưng lấp lánh trong ánh sáng mờ. Cô bước vào, đặt tay lên kính.
“Anh nói tôi phải đối diện, đúng không?” – cô khẽ nói.
Phản chiếu của cô mờ dần, rồi biến đổi — đôi mắt đen trở lại. Bóng kia nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, cười.
“Anh ta nói dối, Ly. Anh ta sợ cô biết sự thật.”
“Câm đi!”
“Cô nghĩ anh ta yêu cô sao? Anh ta chỉ muốn xem cô chịu đựng đến đâu.”
“Không… không phải!”
“Vậy tại sao mỗi ký ức anh ta kể đều trống rỗng? Cô có nhớ nổi gương mặt thật của anh ta không?”
Ly khựng lại. Trong đầu, hình ảnh Lục mờ dần — chỉ còn giọng nói. Cô cố nhớ nụ cười, nhưng mọi chi tiết tan biến như khói. Cô hoảng sợ: “Không thể nào…”
“Thấy chưa?” – bản thể kia thì thầm – “Tôi mới là thật. Anh ta chỉ là phần cô tạo ra để chịu đựng sự cô độc.”
Mảnh gương run nhẹ. Bóng trong gương đưa tay chạm vào mặt kính. “Hãy để tôi ra ngoài. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là thật.”
Ly do dự, nhưng rồi như bị thôi miên, cô cũng đưa tay lên. Hai đầu ngón tay chạm nhau qua mặt gương. Lạnh buốt. Một luồng điện chạy qua toàn thân. Tia sáng lóe lên, và trong giây lát, tất cả chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong căn hộ của Lục. Trên bàn là cốc cà phê quen thuộc, hơi khói bốc lên. Ngoài trời, mưa rơi lất phất.
Anh ngồi đối diện, mỉm cười dịu dàng. “Cô tỉnh rồi.”
Ly thở phào. “Anh… tôi tưởng mất anh rồi.”
“Không đâu.” – anh nói, giọng nhẹ như trước. “Giờ thì cô ổn rồi.”
Nhưng khi cô nhìn vào gương treo trên tường, hình phản chiếu không hề mỉm cười. Nó chỉ nhìn cô, đôi môi khẽ động:
“Anh ta không thật.”