tấm rèm thép của tổng tài

Chương 8: Linh Hồn Phản Chiếu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa kéo dài suốt ba ngày, như thể bầu trời cũng đang mắc kẹt trong cùng nỗi u tối mà Ly mang theo. Cô ngồi trên giường bệnh, tay vẫn còn cắm kim truyền, mắt nhìn ra khung cửa sổ mờ hơi nước. Bên ngoài, những giọt mưa va vào kính thành âm thanh quen thuộc — tiếng vọng của những đêm cô không còn phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.

Lục đứng bên cạnh, im lặng rót nước vào ly. Ánh sáng trắng của bệnh viện khiến gương mặt anh nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn sâu, lạnh và khó đoán như trước. Anh đặt ly nước xuống bàn, nói nhỏ:

“Bác sĩ nói cô đã bất tỉnh gần hai ngày. Không có vết thương nghiêm trọng nào, nhưng tim cô yếu hơn nhiều.”

Ly khẽ gật. “Tôi vẫn thấy mình… ở đâu đó khác.”

“Ý cô là sao?”

“Giống như tôi vẫn đang ở trong gương. Còn người này,” – cô đặt tay lên ngực – “chỉ là cái bóng còn sót lại.”

Lục nhìn cô, ánh mắt chùng xuống. “Ly, không có gương nào cả. Tòa nhà đó bị phá bỏ rồi. Không còn gì nữa.”

Cô cười nhạt. “Anh nghĩ phá gương là xong sao? Thứ đó không nằm trong tường hay kính. Nó nằm ở đây.” – Cô chỉ lên đầu.

Anh im lặng. Một lát sau, anh nói khẽ: “Nếu cô còn nhớ… tôi từng hứa sẽ kể về vụ mất tích ba năm trước.”

Cô ngẩng lên. “Là An Chi?”

“Phải.”

“Và cô ấy… là người trong thí nghiệm?”

“Đúng. Nhưng có một điều tôi chưa từng nói.”

Giọng anh trầm hẳn xuống:

“Cô ấy không bao giờ rời khỏi thí nghiệm. Người ra khỏi đó là một bản sao — giống hệt, nhưng không có ký ức. Bản gốc thì mắc kẹt lại trong không gian phản chiếu.”

Ly siết chặt mép giường. “Anh đang ám chỉ… tôi là bản sao của cô ấy?”

“Không.” – anh nhìn thẳng vào mắt cô. – “Tôi đang nói… cô chính là An Chi.”

Thế giới xung quanh cô như sụp xuống. Tim đập nhanh đến nghẹt thở.

“Không… Tôi là Ly. Tôi có ký ức, tôi có cuộc sống…”

“Những ký ức đó được tạo ra. Từ thí nghiệm ‘Phản chiếu linh hồn’. Mục tiêu là tách nỗi sợ và tội lỗi ra khỏi tâm trí con người, để họ có thể sống thanh thản. Nhưng khi tách ra, phần bản năng – phần bóng tối – không biến mất. Nó hình thành thực thể riêng.”

“Và Lục Hàn,” – Ly run giọng – “anh là người thực hiện thí nghiệm đó?”

Anh cúi đầu. “Tôi là kẻ khởi đầu tất cả.”

Căn phòng lặng đi. Chỉ còn tiếng mưa nện lên mái. Ly ngồi cứng người, đôi môi tái nhợt. “Tại sao… tại sao anh lại chọn tôi?”

“Vì cô là người duy nhất có tâm lý đủ mạnh để chịu được việc tách linh hồn. Tôi nghĩ mình đang cứu cô, nhưng thực ra, tôi đã chia đôi cô.”

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Ly. Cô thì thầm: “Vậy ‘Ly trong gương’ là phần bóng tối của tôi.”

“Là phần cô đã vứt bỏ.” – anh đáp. – “Nỗi sợ, ham muốn, hận thù. Thứ mà con người nào cũng có, nhưng cô chọn chôn vùi.”

Ly đứng dậy, giật dây truyền khỏi tay. “Tôi phải quay lại. Tôi phải kết thúc chuyện này.”

“Không được!” – Lục nắm lấy vai cô. – “Nếu cô gặp lại nó, cả hai sẽ hợp nhất. Và cô sẽ không còn là cô nữa.”

“Thế còn sống như thế này thì khác gì đã chết?”

Cô đẩy anh ra, bước nhanh về phía cửa. Trước khi đi, cô quay lại, mắt rưng rưng:

“Anh có bao giờ nghĩ rằng… thứ anh gọi là cứu người, thật ra chỉ là cách anh trốn khỏi tội lỗi không?”

Lục không trả lời. Anh đứng nhìn cô rời đi, ánh mắt ẩn chứa nỗi sợ — không cho cô, mà cho chính bản thân anh.

Trời đã tối khi Ly quay lại tòa nhà cũ. Dù Lục nói nơi này bị phá, nhưng khi cô đến, nó vẫn đứng sừng sững giữa màn mưa như chưa từng bị động đến. Đèn đường nhấp nháy yếu ớt, chiếu lên bức tường ẩm mốc. Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng bản lề rít lên.

Bên trong, căn phòng vẫn y nguyên: bức gương cao đứng giữa, dù đã nứt vỡ nhưng ánh phản chiếu vẫn lung linh như mặt hồ.

Ly tiến lại gần. Mỗi bước, tim cô lại đập mạnh hơn.

“Ra đi,” – cô khẽ nói. – “Tôi đến để kết thúc.”

Từ trong gương, sương mù dần tan, hiện ra gương mặt quen thuộc — “Ly khác”, hay đúng hơn, An Chi thật.

“Cô quay lại rồi.” – giọng phản chiếu vang lên, nhẹ như gió.

“Chúng ta không thể cùng tồn tại.”

“Không ai muốn cùng tồn tại. Nhưng chỉ một người có thể sống.”

Ánh sáng trong phòng chao đảo. Gương sáng rực, những đường nứt tỏa ra ánh bạc. Cả hai người phụ nữ – giống hệt nhau – nhìn thẳng vào nhau, như soi vào vực thẳm linh hồn.

“Anh ta nói dối,” – bản thể phản chiếu cười khẽ – “anh ta không muốn cứu ai cả. Anh ta chỉ muốn thử xem tình yêu có thể tồn tại khi linh hồn bị chia đôi không.”

“Câm đi!” – Ly hét. – “Anh ta không như thế!”

“Cô còn tin à? Cô là nạn nhân, còn tôi là kết quả. Anh ta yêu tôi – phần thật, phần nguyên bản. Còn cô chỉ là chiếc vỏ rỗng.”

Ly lao tới, đập tay vào gương. “Không! Tôi mới là thật! Tôi đã sống, đã cảm nhận, đã yêu!”

“Tôi cũng thế.” – phản chiếu thì thầm. – “Chúng ta cùng yêu hắn, cùng đau vì hắn. Chỉ khác ở chỗ – tôi dám chạm vào thứ cô sợ.”

Tia sét lóe sáng, gió cuộn vào phòng. Mảnh gương vỡ tung, ánh bạc quấn lấy hai người. Tiếng hét vang lên, hòa vào tiếng mưa.

Khi tỉnh dậy, Ly thấy mình nằm giữa đống đổ nát. Bức tường nứt toác, sàn nhà ướt sũng. Cô nhìn quanh – không còn tấm gương nào cả. Chỉ có cô.

Nhưng khi đứng dậy, cô nhận ra bàn tay mình có một vết sẹo – vết sẹo của An Chi, thứ cô chưa từng có. Cô chạy ra ngoài, soi vào tấm kính cửa xe cũ. Trong đó, gương mặt cô vẫn là Ly, nhưng đôi mắt… là của An Chi.

Tiếng mưa ngừng đột ngột. Không gian yên lặng.

Từ xa, giọng Lục vang lên: “Ly! Cô có ở đó không?”

Cô quay lại. Anh chạy đến, thở dốc, ánh mắt đầy lo lắng. “Tôi tưởng cô chết rồi…”

Ly mỉm cười, nhẹ đến mức lạnh người. “Tôi chưa bao giờ sống hơn lúc này.”

Anh tiến lại, nắm tay cô. “Chúng ta phải rời khỏi đây. Căn nhà này sắp sập.”

Cô gật đầu. Nhưng khi anh quay lưng, ánh nhìn cô thay đổi — sâu, tĩnh, và lạnh như đá.

“Lục…” – cô gọi.

Anh quay lại.

“Anh còn nhớ câu hỏi của tôi không? Nếu một linh hồn bị tách ra, làm sao biết ai là thật?”

“Ly, đừng nói vậy, cô vẫn là cô—”

“Không.” – cô cắt lời, mỉm cười đầy ẩn ý. – “Giờ tôi là cả hai.”

Bóng cô phản chiếu trong vũng nước dưới chân – nhưng phản chiếu ấy không di chuyển theo cô nữa. Nó chỉ đứng yên, nhìn lên, mỉm cười bằng đôi môi tím sẫm.

Đêm đó, Lục mơ. Trong mơ, anh thấy Ly đứng trước gương, quay lưng lại, tóc dài buông rối. Cô nói bằng giọng dịu nhưng rợn người:

“Anh đã chia tôi thành hai, giờ tôi trả lại anh điều tương tự.”

Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Trên bàn, cốc nước rung nhẹ — dù trong phòng không có gió. Anh nhìn sang gương trên tường.

Phản chiếu của anh… đang mỉm cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×