Cuối buổi họp, khi mọi người còn mải bàn tán, Thiên Di lặng lẽ gom tài liệu, đứng dậy rời khỏi phòng họp. Nhưng vừa bước ra hành lang, giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng:
“Lâu rồi không gặp.”
Cô khựng lại.
Chậm rãi xoay người, cô đối mặt với người đàn ông mà cô từng yêu, từng tin, và từng... tổn thương sâu sắc.
“Mọi thứ vẫn ổn chứ, Thiên Di?”
Cô mím môi. Gật đầu.
“Cảm ơn anh đã hỏi. Tôi ổn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét, có chút... gì đó không gọi tên được. Cô khác xưa nhiều. Không còn là cô gái năm nào ôm mộng mơ đứng dưới mái hiên trường đại học, chờ anh tan lớp. Giờ đây, cô lạnh lùng, chín chắn và biết cách giấu cảm xúc sau ánh nhìn sắc sảo.
“Thật mừng khi gặp lại em ở đây,” anh nói, giọng thấp hơn, chân thành hơn. “Anh không nghĩ...”
“Rằng tôi vẫn còn ở lại?” Cô cắt lời, môi nhếch khẽ. “AC Capital là nơi tôi chọn. Không liên quan gì đến anh.”
Anh im lặng một giây.
“Không liên quan,” anh lặp lại, chậm rãi, như đang nghiền ngẫm hai từ ấy. “Hy vọng chúng ta vẫn có thể hợp tác tốt.”
“Chúng ta?” Cô nhướng mày. “Tôi không biết rõ định nghĩa ‘chúng ta’ trong công việc của anh là gì. Nhưng nếu là công bằng và chuyên nghiệp, tôi vẫn đang làm điều đó từ trước khi anh quay lại.”
Lần này, đến lượt anh không đáp. Anh chỉ nhìn cô, thật lâu, trước khi gật đầu và quay bước.
Khi bóng anh khuất sau hành lang, Thiên Di dựa lưng vào tường, hít một hơi dài.
Trái tim cô vẫn còn đập loạn lên. Cảm giác ấy, lẽ ra đã chôn vùi từ lâu.
Cô ghét việc bản thân vẫn bị ảnh hưởng bởi anh. Nhưng thật khó để chối bỏ: sự xuất hiện của Trần Mạnh Huy như một cơn bão bất ngờ, cuốn phăng mọi thứ cô đã sắp xếp gọn gàng.
Trong văn phòng, email vừa đến từ ban giám đốc:
"Từ hôm nay, bộ phận kế toán trưởng sẽ báo cáo trực tiếp cho Tổng Giám đốc. Người phụ trách: Lâm Thiên Di."
Cô siết chặt tay.
Trốn tránh không còn là lựa chọn.
Một bản báo cáo mới sẽ bắt đầu – không phải bằng những con số, mà bằng cảm xúc mà cô từng giấu kín.