Chiếc đồng hồ treo tường chỉ 6 giờ 25 phút tối. Văn phòng tầng 20 vắng người, ánh hoàng hôn hắt qua lớp kính tạo thành những vệt cam dịu trên mặt sàn gỗ bóng. Trong phòng kế toán, chỉ còn ánh sáng từ chiếc laptop trước mặt Thiên Di.
Cô đang rà soát lại bảng cân đối tài chính quý II, bàn tay thoăn thoắt chỉnh lại các chỉ số lệch cột, đầu óc không hề lơ đãng – nhưng trái tim thì không như thế.
Báo cáo lần này phải gửi trực tiếp cho Tổng Giám đốc Trần Mạnh Huy.
Người đàn ông từng hứa rằng sẽ bảo vệ cô.
Và cũng chính là người đã quay lưng không một lời giải thích.
Cô nhìn tên tệp tin: “BCQT_Q2_TD.pptx”. Chỉnh tỉ mỉ từng biểu đồ, từng dòng giải trình. Không phải để gây ấn tượng – mà để chứng minh cô không còn là Thiên Di của ngày trước. Người từng yêu anh mù quáng và tin vào thứ gọi là định mệnh.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Cô giật mình.
Ai lại lên văn phòng lúc này?
“Vào đi,” cô cất giọng, vẫn chăm chú vào màn hình.
Cửa mở. Không cần ngẩng đầu, cô vẫn nhận ra bước chân ấy. Chậm rãi, chắc chắn – và quen thuộc đến đau lòng.
“Đừng bảo với tôi là Tổng Giám đốc cũng tăng ca?” cô cất giọng nhẹ, mắt vẫn không rời khỏi biểu đồ cuối cùng.
“Thỉnh thoảng,” anh đáp. “Đặc biệt khi người gửi báo cáo là em.”
Lần này, cô ngẩng lên.
Trần Mạnh Huy đứng đó, tay đút túi quần, áo sơ mi trắng xắn tay nhẹ, không còn chiếc vest chỉnh tề. Ánh đèn vàng hắt lên quai hàm sắc nét, mái tóc hơi rối. Nhưng ánh mắt anh... vẫn nhìn cô như thể mọi năm tháng xa cách chưa từng tồn tại.
“Tôi vừa định gửi mail,” cô nói.
“Anh biết,” anh tiến lại gần, dừng lại cách bàn làm việc một bước chân. “Nhưng anh muốn nghe em trình bày.”
Thiên Di nhướng mày. “Lúc này?”
“Càng lúc này càng tốt.” Anh ngồi xuống ghế đối diện, vẻ điềm nhiên, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên thứ gì đó… khác lạ.
Cô hít sâu, mở slide đầu tiên. Giọng cô vang lên, đều và rõ:
“Tổng quan doanh thu quý II tăng 14.7%, vượt chỉ tiêu 9.2% so với kế hoạch. Trong đó, hai danh mục đầu tư mạo hiểm mang về phần lớn lợi nhuận, nhưng rủi ro tăng mạnh ở kỳ đối chiếu tháng 7.”
Anh chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng ánh mắt anh... lại dừng lâu hơn trên nét mặt cô.
Cô biết. Và cố lờ đi.
“Tóm lại,” cô kết thúc sau gần mười phút, “báo cáo này đủ để thấy tiềm năng tăng trưởng vẫn giữ vững, nhưng chúng ta cần tái phân bổ rủi ro ở nhóm cổ phiếu trung hạn.”
Anh gật đầu, vẫn im lặng một lát. Rồi khẽ nói:
“Em vẫn sắc sảo như trước.”
Cô khựng lại. “Tôi đã thay đổi nhiều.”
“Anh biết.” Anh ngẩng lên. “Chỉ là… anh vẫn nhớ ánh mắt em khi em trình bày luận văn tốt nghiệp. Vẫn tự tin, vẫn mạnh mẽ. Nhưng ngày ấy, em còn nở nụ cười.”
Cô lặng người.
Trong một giây, ký ức bỗng ùa về: buổi thuyết trình năm cuối, anh ngồi hàng ghế đầu, là người vỗ tay to nhất, và là người đầu tiên nắm lấy tay cô khi cô run run bước xuống bục giảng.
“Tôi không còn lý do để cười như xưa nữa,” cô đáp, bình thản.
Anh đứng dậy. “Vậy để anh cho em lý do mới.”
Trái tim cô chùng xuống một nhịp.
Nhưng cô không nói gì.
Chỉ là, buổi trình bày hôm ấy, không phải để tìm kiếm cơ hội thăng tiến – mà là để đối diện với người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ phải đối mặt lần nữa.