Một tuần sau, AC Capital như cuốn vào guồng quay mới. Từ ngày Trần Mạnh Huy chính thức tiếp quản vị trí Tổng Giám đốc, không khí văn phòng thay đổi rõ rệt: nhanh hơn, áp lực hơn, nhưng cũng hiệu quả hơn.
Thiên Di không thể phủ nhận: anh rất giỏi.
Tư duy chiến lược sắc bén, khả năng phân tích thị trường nhanh đến kinh ngạc, và đặc biệt là cách anh xử lý các nhóm đầu tư… đầy chủ động nhưng vẫn kiểm soát được rủi ro.
Nhưng cô cũng biết rõ một điều: với cô, anh không hề khách quan.
Bằng chứng là mỗi lần họp chiến lược, dù cô chỉ góp ý nhỏ, anh đều gật đầu trước khi mọi người kịp phản ứng. Những cái nhìn kéo dài, ánh mắt dịu đi khi chạm mắt cô, tất cả khiến đồng nghiệp xung quanh bắt đầu… bàn tán.
Chiều thứ sáu, sau một cuộc họp căng thẳng, cô rời phòng họp thì thấy một người phụ nữ đang đứng trước văn phòng Tổng Giám đốc. Cao, thon thả, ăn mặc thời thượng và có đôi giày cao gót đỏ nổi bật giữa dãy hành lang sàn gỗ.
Thiên Di định lướt qua, nhưng người kia lại cất giọng:
“Xin lỗi, cho hỏi cô có phải là Lâm Thiên Di không?”
Cô dừng lại. “Vâng, tôi là Thiên Di.”
Người phụ nữ mỉm cười nhạt. “Tôi là Tô Nhã Vy. Bạn gái cũ... của Trần Mạnh Huy.”
Câu nói nhẹ như gió nhưng va vào tai Thiên Di như một cú đánh âm thầm.
“Tôi không có gì cần nghe về chuyện đó,” cô đáp.
“Chắc cô nghĩ tôi đến để đánh dấu lãnh thổ?” Nhã Vy cười nhạt. “Không. Tôi chỉ muốn nhắn rằng… dù quá khứ có đẹp đến đâu, thì hiện tại cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nhất là khi người ta vẫn còn nhớ đến những gì đã từng có.”
Ánh mắt Nhã Vy săm soi cô như thể đang đo lường đối thủ.
“Cô nhầm rồi,” Thiên Di nói, giọng lạnh. “Chúng tôi chỉ là cấp trên – cấp dưới. Và chuyện quá khứ, tôi không có hứng thú cạnh tranh.”
Nhưng ánh mắt Nhã Vy khi quay đi, không giống người từ bỏ.
Lát sau, qua vách kính, Thiên Di nhìn thấy Mạnh Huy bước ra từ phòng làm việc, bắt tay Nhã Vy. Họ nói gì đó, rồi anh tiễn cô ta đến tận thang máy.
Lúc anh quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau qua lớp kính.
Anh không tránh né. Nhưng cũng không mỉm cười.
Cô quay đi trước.
Trong lòng, có một điều gì đó chênh vênh. Cô không có quyền để ghen. Nhưng cảm giác khó chịu ấy — rất thật.