tân kim bình mai

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cái chạm mặt định mệnh với Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên bước vào một trạng thái tâm lý hoàn toàn khác. Nếu trước đây nàng chỉ chìm đắm trong sự tuyệt vọng bị động, thì giờ đây, trong lòng nàng đã nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng táo bạo, đi kèm với sự bồn chồn khó tả. Nàng bắt đầu tự chăm chút bản thân kỹ lưỡng hơn, ánh mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ, chờ đợi một tín hiệu, một sự lặp lại.

Nhưng khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bước vào là Võ Đại, sự hào hứng trong nàng lại tắt ngúm, thay bằng cảm giác chán chường quen thuộc.

Võ Đại là một người đàn ông lương thiện, chất phác, nhưng hình dáng thấp bé, khuôn mặt thường xuyên lấm lem khói than do gánh bánh bao mưu sinh, và sự nhút nhát cố hữu khiến anh trở thành một sự đối lập bi hài với vẻ đẹp kiều diễm của vợ. Anh yêu thương Kim Liên một cách chân thành, theo cách vụng về và giản dị nhất của mình. Anh cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm hài lòng nàng bằng những món ăn ngon, những lời hỏi han ân cần, nhưng tất cả đều không chạm tới được khát vọng sâu thẳm của nàng.

Đối với Kim Liên, Võ Đại không phải là một người chồng mà là một sự sỉ nhục đối với nhan sắc và tham vọng của nàng.

Tối hôm đó, không khí trong căn nhà nhỏ càng thêm nặng nề. Võ Đại ngồi bên bàn, lúi húi kiểm đếm những đồng tiền lẻ kiếm được cả ngày. Anh ngước nhìn Kim Liên đang ngồi thêu thùa dưới ánh đèn dầu mờ ảo.

"Hôm nay, khách hàng khen bánh bao của ta ngon hơn mọi khi. Nếu cứ thế này, chúng ta sẽ sớm tiết kiệm đủ tiền để mua thêm một cái nồi lớn hơn," Võ Đại nói, giọng đầy phấn khởi và hy vọng đơn giản.

Kim Liên không ngước lên, nhưng khóe môi nàng khẽ cong lên một cách mỉa mai. Mua thêm một cái nồi lớn hơn? Trong khi nàng khao khát một tòa dinh thự như Tây Phủ?

"Ồ, vậy là chúng ta lại sắp giàu có rồi," nàng đáp bằng giọng khô khốc, mang theo sự chế nhạo mà chính Võ Đại cũng không thể nhận ra.

Võ Đại không hiểu sự châm biếm trong lời nói của vợ, anh chỉ thấy Kim Liên đang buồn bã vì cuộc sống nghèo khó. Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai nàng, một cử chỉ ân cần vụng về.

"Nàng đừng buồn, ta biết nàng chịu khổ rồi. Ta hứa, ta sẽ cố gắng hơn nữa."

Cử chỉ đó lại càng làm tăng thêm sự phẫn uất trong lòng Kim Liên. Sự hiền lành của Võ Đại lại trở thành gông cùm trói buộc nàng. Nàng ghê tởm sự yếu đuối, sự thiếu dũng khí và không thể làm chủ số phận của anh. Nàng muốn một người đàn ông mạnh mẽ, kiêu ngạo, có thể che chở và đưa nàng lên cao.

Nàng gạt tay Võ Đại ra, đứng dậy, và nói với giọng lạnh lùng: "Ta không chịu khổ. Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút."

Võ Đại sững sờ. Anh lùi lại, đôi mắt chất phác ánh lên sự tổn thương và bối rối. Anh không thể hiểu được người vợ xinh đẹp của mình. Anh luôn nghĩ rằng tình yêu và sự chăm sóc chân thành sẽ đủ. Anh không nhận ra rằng, sự kìm nén cảm xúc và sự bất mãn sâu sắc của Kim Liên đã đạt đến đỉnh điểm, và cuộc hôn nhân này đối với nàng không khác gì một nhà tù.

Võ Đại nuốt xuống sự tủi thân, quay lưng đi. Anh đã quá quen với thái độ lạnh lùng của vợ, và dần dần học cách sống trong sự cô độc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Anh tự nhủ rằng, có lẽ mình không xứng đáng với nàng, có lẽ nàng xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn.

Trong khi Võ Đại vật lộn với sự tự ti và tình yêu đơn phương, Kim Liên lại chìm trong những giấc mơ về Tây Môn Khánh. Sự tương phản giữa người chồng yếu đuối và người đàn ông quyền lực đó cứ liên tục giày vò nàng. Nàng bắt đầu nghĩ ra những âm mưu, những kế hoạch để thu hút sự chú ý của Tây Môn Khánh một lần nữa. Nàng sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng bước qua mọi giới hạn đạo đức để thoát khỏi căn nhà tồi tàn này.

Trong căn nhà nhỏ, sự đối lập giữa vẻ đẹp bên ngoài và nội tâm mục ruỗng đã tạo nên một bi kịch câm lặng. Một bên là sự chân thành bị ruồng bỏ, một bên là lòng tham bị kìm nén. Và chỉ cần một ngọn gió độc thổi vào, cả hai sẽ cùng nhau sụp đổ. Phan Kim Liên đã sẵn sàng châm ngòi cho ngọn gió đó.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×