Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch lạnh lùng được sắp đặt.
Sáng hôm đó, Võ Đại trở về nhà sau một buổi sáng buôn bán ế ẩm. Anh mệt mỏi và ủ rũ, tâm trạng càng thêm nặng nề bởi sự lạnh nhạt kéo dài của vợ. Khi anh vừa đặt gánh hàng xuống, Phan Kim Liên bước ra với vẻ mặt dịu dàng một cách giả tạo, khác hẳn thái độ thường ngày.
"Phu quân mệt rồi. Ta vừa pha một ấm trà nóng," nàng nói, giọng nói mềm mại đến mức khiến Võ Đại ngạc nhiên.
Võ Đại cảm động trước cử chỉ hiếm hoi của vợ. Anh không hề nghi ngờ gì, uống cạn chén trà mà không hề biết đó là chén trà cuối cùng của cuộc đời mình. Chất độc từ từ ngấm vào cơ thể anh. Anh chỉ cảm thấy mệt mỏi đột ngột, đau bụng dữ dội, và nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.
Kim Liên đứng nhìn cảnh tượng đó với một khuôn mặt vô cảm. Sự sợ hãi đã bị lòng tham và sự chai sạn lấn át hoàn toàn. Nàng không khóc, không run rẩy, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo thỏa mãn bao trùm lấy mình. Khi hơi thở cuối cùng của Võ Đại tắt hẳn, nàng thở phào nhẹ nhõm, không phải vì mất đi người thân, mà vì giải thoát khỏi gông cùm số phận.
Cái chết của Võ Đại diễn ra nhanh chóng, nhưng sự che đậy lại là một màn kịch được dàn dựng kỹ lưỡng.
Kim Liên nhanh chóng gọi Vương Bà đến, dàn cảnh như một người vợ đau khổ vì chồng bị bệnh đột ngột. Vương Bà, với kinh nghiệm từng trải của mình, ngay lập tức đóng vai người hàng xóm tận tình, đi khắp nơi loan tin rằng Võ Đại bị "bệnh tim đột ngột" hay "trúng gió độc".
Tiền bạc của Tây Môn Khánh phát huy tác dụng ngay lập tức.
Hắn phái thuộc hạ mang theo những thỏi bạc nặng trĩu đến gặp vị quan nha môn phụ trách khu vực này. Không cần nhiều lời, tiền bạc đã thay lời nói. Vị quan này, vốn đã quen nhận hối lộ để làm ngơ trước những sai phạm của giới thượng lưu Thanh Hà, nhanh chóng nhận tiền và hứa sẽ xử lý vụ việc một cách kín đáo.
Khi người của nha môn đến, họ không tiến hành khám nghiệm tử thi hay điều tra kỹ lưỡng. Họ chỉ nhìn qua loa, nghe lời khai của Phan Kim Liên và Vương Bà – những lời khai đã được học thuộc lòng và thống nhất từ trước.
"Hắn chết vì bệnh tật. Đã hết hạn tang," vị quan phán một câu gọn lỏn, thu tiền, và nhanh chóng rút lui.
Sự bất lực của luật pháp trước tiền bạc được thể hiện rõ ràng và tàn nhẫn nhất trong vụ án này. Trong một xã hội nơi cán cân công lý được quyết định bởi số lượng thỏi bạc, sinh mạng của một người nghèo như Võ Đại trở nên vô giá trị. Không một ai đặt nghi vấn, không một ai dám lên tiếng. Sự thật bị chôn vùi dưới lớp màn của tiền bạc và sự dửng dưng.
Phan Kim Liên, sau cái chết của chồng, nhanh chóng thay đổi thái độ. Nàng không còn là người phụ nữ bị kìm nén nữa. Nàng bắt đầu thể hiện sự tự do và vẻ đẹp của mình một cách công khai. Nàng mặc đồ tang nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phấn khởi.
Vài ngày sau, Tây Môn Khánh xuất hiện tại nhà Võ Đại, công khai đóng vai trò là "người bạn thương tiếc" và "người bảo trợ" cho góa phụ. Hắn làm mọi việc một cách trang trọng, tốn kém, mua một chiếc quan tài đắt tiền, tổ chức lễ tang hoành tráng. Mục đích không phải để tưởng nhớ người chết, mà là để phô trương quyền lực và lòng giả nhân giả nghĩa của hắn trước toàn thể dân chúng.
Trong đám tang, Kim Liên và Tây Môn Khánh trao đổi những ánh mắt bí mật, đầy sự thông đồng. Họ là đồng phạm, bị ràng buộc bởi một tội ác ghê tởm, nhưng điều đó lại tạo ra một sợi dây liên kết độc hại giữa họ.
Cái chết của Võ Đại là bước ngoặt đầu tiên. Nó không chỉ là kết thúc của một sinh mạng, mà còn là sự khởi đầu của một cuộc sống mới, đen tối và đầy tội lỗi cho Phan Kim Liên. Nàng đã thành công thoát khỏi nghèo khổ, nhưng đổi lại bằng cả lương tâm. Tây Môn Khánh đã chứng minh rằng hắn có thể mua chuộc cả mạng người và luật pháp.
Tất cả đã sẵn sàng cho bước tiếp theo: Kim Liên chính thức bước vào Tây Phủ, nơi bi kịch mới và những cuộc chiến ngầm đang chờ đợi nàng.