tân kim bình mai

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tây Phủ là một mê cung được xây dựng bằng tham vọng và dục vọng. Sáu người phụ nữ, giờ đây là bảy, cùng chung sống dưới một mái nhà, mỗi người là một mắt xích trong chuỗi quyền lực của Tây Môn Khánh. Sự hòa thuận chỉ là một lớp sơn mỏng, bên dưới là những toan tính, ghen ghét và sự tranh giành không ngừng nghỉ.

Ngô Nguyệt Nương là người đầu tiên mà Kim Liên phải đối mặt. Với danh vị Chính thất, Nguyệt Nương đại diện cho sự ổn định và quy củ giả tạo của gia đình. Nàng là người phụ nữ chịu đựng và đã học được cách che giấu sự mệt mỏi sau khuôn mặt đoan trang. Nàng không yêu Tây Môn Khánh một cách nồng nhiệt, nhưng nàng cần danh phận và tài sản của hắn để bảo vệ dòng dõi (nếu có con) và địa vị xã hội của mình. Đối với Nguyệt Nương, Kim Liên là một kẻ gây rối mới, một sự xấu hổ khác phải chịu đựng. Nàng chọn cách tránh đối đầu trực tiếp, giữ khoảng cách và quan sát, dùng sự lễ nghi để áp đặt Kim Liên.

Kẻ thù tiềm tàng rõ ràng nhất đối với Kim Liên là Lý Bình Nhi. Bình Nhi đang là người được sủng ái nhất, và sự yêu chiều đó đến từ vẻ đẹp dịu dàng và sự giàu có mà nàng mang theo khi tái giá. Tuy nhiên, Bình Nhi là người yếu đuối về mặt tinh thần. Nàng phụ thuộc hoàn toàn vào tình cảm của Tây Môn Khánh để duy trì sự an toàn và danh dự. Sự xuất hiện của Kim Liên, một người phụ nữ sắc sảo và táo bạo, đã gieo rắc nỗi sợ hãi tột độ vào lòng Bình Nhi. Nàng sợ mất đi sự sủng ái, sợ trở lại cuộc sống cô độc và bị ruồng bỏ.

Mạnh Ngọc Lâu là một nhân vật khác biệt. Nàng mang theo của hồi môn lớn, nhưng không quá quan tâm đến sự sủng ái của Tây Môn Khánh. Ngọc Lâu là người phụ nữ có đầu óc, sống lý trí và thực tế. Nàng xem Tây Phủ như một nơi trú ẩn tạm thời, nơi nàng có thể bảo toàn tài sản và chờ đợi một cơ hội tái giá tốt hơn sau này. Nàng tránh xa các cuộc tranh chấp, nhưng đôi mắt nàng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Đối với Ngọc Lâu, cuộc chiến của các thê thiếp chỉ là một vở kịch nhàm chán mà nàng đang làm khán giả.

Các thiếp khác như Lý Kiều Nhi (tự cao về xuất thân) và Tôn Tuyết Nga (nhút nhát) tạo thành những mắt xích yếu hơn, sẵn sàng nghiêng về phe có lợi cho mình.

Ngay trong bữa ăn đầu tiên của Kim Liên tại Tây Phủ, không khí đã trở nên đông đặc. Mọi người đều nói chuyện một cách lịch sự, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh mắt đều là sự thăm dò, so sánh.

Khi Nguyệt Nương hỏi Kim Liên về khả năng thêu thùa và nữ công gia chánh, Kim Liên đáp trả một cách tự tin, không chút tự ti về xuất thân: "Thiếp chỉ thêu thùa để giết thời gian, không dám sánh với các tỷ tỷ. Nhưng thiếp lại có tài may vá những bộ trang phục lạ mắt, có lẽ hợp với nhãn quan của Gia hơn."

Câu nói này, tưởng chừng như khiêm tốn, lại là một lời tuyên chiến ngầm. Kim Liên ngụ ý rằng nàng không giỏi việc nhàm chán, nhưng lại có khả năng thu hút sự chú ý của người đàn ông quyền lực nhất ngôi nhà này bằng sự mới lạ và quyến rũ.

Lý Kiều Nhi lập tức khinh miệt: "Phụ nữ nhà gia giáo phải giỏi cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh là gốc rễ. Tài năng phù phiếm chỉ là nhất thời."

Mạnh Ngọc Lâu chỉ mỉm cười nhạt, không tham gia, tiếp tục ăn cơm với vẻ điềm tĩnh.

Nhưng người phản ứng mạnh nhất lại là Lý Bình Nhi. Nàng nắm chặt đũa, khuôn mặt thoáng chút tái mét. Kim Liên đã thành công trong việc kích hoạt nỗi sợ hãi của đối thủ.

Trong những ngày sau đó, Kim Liên bắt đầu thực hiện chiến lược của mình. Nàng không cố gắng lấy lòng Nguyệt Nương hay các thê thiếp khác bằng sự ngoan ngoãn. Thay vào đó, nàng tập trung vào việc thao túng Tây Môn Khánh. Nàng tận dụng vẻ đẹp của mình, sự liều lĩnh và sự hiểu biết về dục vọng của hắn để duy trì sự sủng ái. Nàng không chỉ là một người thiếp, nàng là một kẻ chinh phục đang thực hiện cuộc đảo chính quyền lực trong hậu cung.

Cuộc sống trong Tây Phủ đối với Kim Liên giờ đây là một sự đối lập gay gắt: ban ngày, nàng phải giả vờ cung kính, chịu đựng sự lạnh nhạt của Nguyệt Nương và sự khinh miệt của Kiều Nhi; ban đêm, nàng lại trở thành nữ hoàng trong phòng Tây Môn Khánh.

Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi Kim Liên công khai nhận được một món trang sức quý giá từ Tây Môn Khánh – món quà mà đáng lẽ ra phải dành cho Nguyệt Nương hoặc Bình Nhi.

Khi chiếc vòng ngọc bích lấp lánh trên cổ Kim Liên, Nguyệt Nương chỉ thở dài, sự mệt mỏi của nàng sâu thêm một lớp. Lý Bình Nhi lùi vào bóng tối, lòng đầy sự oán hận và lo lắng.

Phan Kim Liên biết, nàng đã giành được chiến thắng nhỏ đầu tiên. Nhưng nàng cũng biết, cuộc chiến mới chỉ là giai đoạn mở đầu. Nàng đã đặt chân lên một sàn đấu đầy cạm bẫy, nơi mỗi người phụ nữ đều là đối thủ, và lòng ghen tuông là vũ khí sắc bén nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×