tầng thứ mười ba

Chương 10: Tầng giữa ban ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, trời nắng rát. Nắng chiếu nghiêng, tràn qua những ô cửa sổ của chung cư Minh Dương, rọi lên hành lang dài như một dòng nước sáng. Tòa nhà đã ngủ suốt mấy tuần, nhưng sáng nay Linh thấy điều gì đó khác — ánh sáng không đi thẳng, mà bẻ góc.

Từ cửa sổ căn 1203, cô nhìn xuống khoảng giữa tầng 11 và tầng 12, nơi lẽ ra chỉ là dải tường bê tông, giờ xuất hiện một khe nhỏ — hẹp, đen, giống mép của một cánh cửa chưa khép hẳn.

Cô chớp mắt. Khe đó biến mất.

Nhưng lòng cô đã biết: tầng 13 đang trở lại.

Không phải trong đêm, không phải giữa giấc mơ — mà giữa ban ngày rực nắng.

9 giờ sáng, điện thoại Linh đổ chuông.

Là anh Thành.

“Cô xuống hầm đi. Có chuyện lạ.”

Giọng anh run nhẹ — một thứ hiếm thấy ở người từng đối diện hàng trăm sự cố kỹ thuật.

Cô vội mang theo sổ trực, xuống tầng hầm.

Không khí ở đó không ẩm, mà nồng. Nhiệt độ cao hơn hẳn, như có nguồn điện lớn chạy ngầm dưới nền.

Anh Thành đứng cạnh tường ống nước, chỗ trước đây họ từng tìm thấy thang phụ.

“Cô nhìn này,” anh nói.

Giữa mảng tường xi măng, chỗ băng dính đỏ Phong từng dán, giờ lộ ra một vết nứt nhỏ.

Từ vết nứt, ánh sáng trắng rò rỉ — sáng như kim loại nung.

Anh lấy găng tay, sờ thử — giật tay lại.

“Lạnh ngắt,” anh thốt. “Nhưng nhìn thì giống nóng.”

Linh cúi gần, thấy trong ánh sáng ấy phản chiếu một hành lang mờ, với bóng người di chuyển.

Không rõ, nhưng chắc chắn là ban ngày: ánh đèn huỳnh quang pha cùng ánh nắng vàng rọi qua cửa sổ.

“Anh Thành,” cô khẽ nói, “anh thấy gì chưa? Tầng đó đang… sống ban ngày.”

“Nó ăn ánh sáng của mình,” anh đáp. “Giống như tòa nhà đang có hai tim đập cùng lúc.”

Cả hai im lặng. Ánh sáng chập chờn, rồi vụt tắt.

Chỉ còn mùi tro lạnh, và một âm thanh khẽ vang — ting.

Âm thanh rất rõ, nhưng không biết phát ra từ đâu.

Trưa hôm đó, Linh lên mái.

Cánh cửa lấy sáng vẫn hé, gió thổi mang theo mùi muối biển nhè nhẹ.

Trên thành cửa, có ai đó vẽ bằng phấn:

“Đường sáng đang dịch chuyển.”

Bên dưới dòng chữ là hình tam giác nhỏ, chỉ mũi xuống.

Cô nhận ra nét chữ Phong — nhanh, nghiêng, quen thuộc.

“Anh vẫn còn ở đâu đó,” cô thì thầm.

Cô nhớ lời anh trong mơ: “Giữ nhịp cho nó.”

Nếu tầng 13 đang sống, nghĩa là nhịp ấy đang lệch.

Cô chạy về phòng, lấy bản sơ đồ trái tim — tấm bản vẽ nối các đường chỉ đỏ.

Giữa tờ giấy, trái tim ấy vẫn nguyên, nhưng những hạt muối nhỏ từng cố định các nút nay vỡ vụn, lan thành vệt dài.

Trái tim đang chảy máu ánh sáng.

Cô rắc muối lại, nhưng lần này muối không bám.

Chúng lăn ra mép bàn, rơi lộp bộp xuống sàn, tan biến trước khi chạm đất.

Chiều, ông Cường tìm đến.

Ông đội mũ bảo hộ, vẻ mặt lo lắng.

“Cô Linh, ban quản lý vừa gọi bảo tôi. Có người báo tầng 12 rẽ sang hành lang mới mà đi hoài không tới cửa thoát hiểm.”

“Không thể nào,” Linh nói. “Tầng 12 chỉ có một hành lang.”

“Giờ thì có hai. Tôi lên xem cùng cô.”

Họ bước ra khỏi thang bộ, đứng giữa tầng 12.

Đèn sáng vàng, hành lang trải thảm nâu.

Mọi thứ bình thường… cho đến khi Linh nhìn về bên trái — hành lang kéo dài hơn bình thường, sâu hun hút.

Ở cuối, là một cửa thang máy sáng đèn, số hiển thị: 13.

“Không được bước tới,” cô nói.

“Cô nghĩ tôi dám à?” ông Cường đáp, nhưng mắt vẫn dính chặt vào con số đỏ rực.

Cánh cửa thang máy mở.

Bên trong là ánh sáng ban ngày — rực rỡ, chói lòa, và ở giữa buồng thang, Phong đứng đó.

Anh không mờ, không ảo.

Áo công nhân, tay cầm sổ, nhìn họ mỉm cười.

“Anh…?” Linh bước lên một bước.

“Đừng lại gần,” ông Cường giữ cô.

Phong giơ tay, ra hiệu im.

Từ nơi anh đứng, những sợi chỉ đỏ buộc quanh cánh tay tuôn dài, chạy qua khung cửa, bám dọc hành lang như những mạch máu.

Mỗi sợi căng lên, rung nhẹ.

Anh nói, giọng vọng ra từ sâu trong ánh sáng:

“Nó chưa ngủ đủ. Ban ngày là giấc mơ của nó. Đừng để ai bước vào.”

“Anh, anh ở đâu? Em có thể kéo anh ra không?”

“Không cần kéo. Chỉ cần người khác nhớ mình. Đó là cách trở về.”

Rồi ánh sáng mờ dần.

Cửa thang đóng lại.

Con số 13 vụt tắt.

Linh ngã khuỵu, mồ hôi lạnh đẫm lưng áo.

Ông Cường đỡ cô, thở nặng nhọc:

“Cậu ấy đang cố giữ tầng mơ không tràn ra thật. Nếu cô mất nhịp, tòa nhà sẽ rối.”

Linh gật. “Vậy ta niêm lại — giữa ban ngày.”

Họ bắt đầu nghi thức giữa ánh sáng.

Không phải muối, không phải chỉ đỏ, mà là bóng người.

Ông Cường đứng ở đầu hành lang. Linh đứng giữa.

Họ bước bảy bước song song, cùng nhịp.

Mỗi bước, cô đọc một câu trong “Sổ tay niêm” — giọng cô hòa vào tiếng quạt thông gió, tạo âm ngân dài.

“Ba giờ là giờ nhà, không phải giờ thang.”

“Không gương quay ra.”

“Bảy bước vào, bảy bước ra.”

Đến câu cuối:

“Nếu nghe ba tiếng gõ, hãy im.”

Ngay khi cô đọc xong, hành lang sáng trắng.

Một cơn gió nóng thổi dọc, hất tung tấm thảm.

Trên tường, bóng họ in đậm, rồi chập thành một.

Tiếng thang máy rung khẽ — ting…

Cửa mở ra, nhưng bên trong không có gì, chỉ là ánh sáng vàng dịu, mùi muối biển và tiếng gió khẽ.

Linh thấy một tờ giấy bay ra, đáp xuống chân cô.

Trên đó là dòng chữ run run, nét chữ Phong:

“Giờ anh ngủ. Giữ giấc mơ ban ngày.”

Cô gấp giấy, ép vào cuốn sổ trực.

Hành lang ngắn lại, trở về chiều dài cũ.

Cửa thang biến mất, như chưa từng có.

Đêm hôm ấy, Linh ngồi bên bàn, nhìn qua cửa sổ.

Ánh đèn xe hắt lên mặt kính. Trong phản chiếu, cô thấy Phong — không rõ, chỉ là dáng người tựa vào lan can, mắt nhìn xuống phố.

Cô mỉm cười, nhẹ như thở.

“Em nhớ anh,” cô nói khẽ.

Bên ngoài, gió nổi lên. Rèm cửa phồng rồi hạ xuống.

Từ khe cửa sổ, mùi biển lại len vào, mằn mặn, ấm như hơi người.

Linh mở sổ, viết thêm dòng cuối cho “Sổ tay niêm”:

“Khi tầng mơ ban ngày, hãy thở theo nắng. Mỗi hơi thở là một đường chỉ giữ nhà. Đừng để nó tỉnh quá nhanh.”

Cô khép sổ lại, cài khóa, và ngước nhìn đèn trần.

Ánh sáng trắng yên, tĩnh như muối lắng.

Ở rất xa dưới hầm, trong kim loại lạnh, tiếng thang máy chạy chậm, nhịp đều — như người đang mơ mà vẫn còn nghe tim mình đập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×