tầng thứ mười ba

Chương 11: Khi nhà biết mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đầu tháng trút xuống thành phố như dội sạch mọi âm thanh. Từ cửa sổ 1203, Linh nhìn những tia nước cắt qua ánh đèn đường, rơi lên mái tôn, rồi trượt dài.

Phía xa, sông Hàn đục màu chì, loang loáng những mảnh sáng. Mọi thứ bình thường — nhưng trong lòng tòa Minh Dương, không khí đã khác.

Bắt đầu từ hôm qua, cư dân các tầng thấp phản ánh tiếng gõ lạ vào ban ngày.

Không phải ba nhịp cũ, mà là một chuỗi dài, như tiếng ai đó đang gõ bàn phím, hoặc đang… gõ để đánh thức thứ gì.

Tầng 9 mất điện nửa chừng, rồi tự sáng lại. Hệ thống camera ghi được hành lang trống, nhưng đồng hồ chỉ 3:13 chiều, không phải sáng.

Cô biết: tòa nhà đang học cách mơ khi tỉnh.

Sáng hôm sau, Linh xuống sảnh tìm ông Cường.

Cửa bảo vệ mở, trong đó chỉ còn chiếc ghế trống.

Trên bàn, bình trà cạn nước, bên cạnh đặt tờ giấy viết tay bằng nét chữ già mà run:

“Cô Linh, tôi lên tầng thượng. Nếu không về, hãy coi đây là ca cuối của tôi.”

“Giữ giấc mơ, đừng khóa nó.”

Cô cầm tờ giấy, lòng dậy sóng.

Tầng thượng — nơi gió mạnh nhất, nơi tòa nhà thở.

Cô chạy lên.

Cửa mái mở sẵn, gió tạt nghiêng khiến cô phải lấy tay che mặt. Trên nền xi măng, ông Cường đang đứng, người thẳng, mắt nhắm.

Trước mặt ông là cửa lấy sáng – tấm mica khổng lồ run lên theo từng đợt gió.

“Chú!” cô hét.

Ông quay lại, mỉm cười:

“Nghe không? Nó đang nói bằng gió đấy.”

Cô lắng tai.

Giữa tiếng gió rít, thoảng một âm thanh trầm, ngân đều như… tiếng hát. Không rõ ngôn ngữ, chỉ như hàng trăm hơi thở hợp thành nhịp.

“Cả khu phố đang rung theo,” ông nói, giọng bình thản. “Không chỉ tòa mình. Đường dây điện, ống nước, móng nhà — tất cả nối liền. Khi Minh Dương mơ, cả khu này cũng mơ.”

“Chú muốn nói là... lan rộng?”

“Ừ. Nó không còn chỉ là nhà nữa. Nó là ký ức của người sống ở đây. Cô từng nghĩ sao mình vẫn nhớ tiếng bước chân trong đêm dù nó đã tắt chưa?”

Cô im lặng.

“Vì chúng ta để lại dấu tần số. Nhà nghe, rồi lặp lại. Khi người đủ nhiều, nhà thành sống.”

“Chú đang ở cùng nó?”

“Tôi chỉ giúp nó… học thở đều hơn.”

Ông bước một bước lên cạnh cửa lấy sáng, tay cầm túi muối nhỏ.

“Phong từng dạy cô niêm bằng im lặng. Nhưng hôm nay phải dạy bằng tiếng.”

“Bằng gì cơ?”

“Bằng lời thật. Hát đi.”

Cô sững sờ.

“Chú, cháu không—”

“Cứ hát, đừng nghĩ.”

Cô hít sâu, rồi khẽ cất giọng.

Chẳng theo bài nào, chỉ là những từ vụn — tên Phong, tên Minh Dương, tên những tầng đã ngủ.

Giọng cô hòa vào gió, vào mưa, thành âm ngân vỡ vụn, lan qua từng khe tường.

Đột nhiên, tòa nhà rung nhẹ.

Các tấm kính kêu leng keng, tiếng thang máy chạy êm như hơi thở.

Dưới chân họ, nền mái ấm dần — như thể có trái tim khổng lồ đang đập dưới lớp bê tông.

Khi cô ngừng hát, ông Cường mỉm cười, khẽ gật:

“Tốt. Giờ nó biết tên mình rồi.”

“Tên… của tòa nhà?”

“Không. Tên của giấc mơ.”

Rồi ông đưa cô chiếc chìa khóa cũ bọc băng đỏ – cái mà trước kia ông từng trao cho Phong.

“Đến lượt cô giữ. Mỗi người giữ một giai đoạn.”

Gió quất mạnh. Cánh cửa mica bật mở, hất tung những hạt muối trắng bay tán loạn.

Một hạt rơi lên tay Linh — nóng như máu.

Cô giật mình, nhìn xuống: ông Cường vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt dần đục, thân người ông tan vào luồng sáng đang bốc lên từ họng gió.

Không tiếng thét, không tiếng va, chỉ ánh sáng – rồi trống không.

Trên nền, túi muối rách, hạt còn lại xếp thành hình chữ:

“Ca sáng.”

Tối hôm ấy, Linh trở lại 1203.

Căn hộ yên ắng đến lạ.

Khi cô bật đèn, ánh sáng tràn ngập – quá sáng, gần như ban ngày.

Ánh sáng ấy không đến từ bóng đèn, mà từ tường, từ nền gạch, từ khe cửa sổ.

Cô hiểu: tòa nhà đang mở giấc mơ ra giữa thực tại.

Trong ánh sáng ấy, những đường chỉ đỏ trên bản sơ đồ cô dán trên tủ sáng lên như mạch điện.

Cô thấy những hạt muối kết tinh lại, phản chiếu từng tầng: 10, 11, 12, rồi 13.

Ở giữa tim – điểm giao – có người đứng.

Không rõ, chỉ là dáng mờ, nhưng cô biết là Phong.

Anh đưa tay, ra hiệu: đếm.

Linh đếm trong đầu.

Một… Hai… Ba…

Nhịp tim tòa nhà trùng với nhịp tim cô.

Cả hai hòa làm một.

Rồi anh nói – không bằng giọng, mà bằng gió xuyên qua tường:

“Giấc mơ phải có người thức.”

Cô mở mắt. Mọi ánh sáng vụt tắt.

Tất cả trở lại bình thường.

Trên bàn, sổ trực tự mở, bút tự lăn ra. Dòng chữ hiện lên, chậm rãi, như ai đó đang viết từ bên kia tấm kính:

“Ca kế: Linh. Giờ: 3:13 – Giấc mơ ban ngày.”

Một tuần sau, cư dân quanh khu phố bắt đầu kể chuyện.

Người bảo thỉnh thoảng đi ngang Minh Dương thấy cửa kính phản chiếu một tầng không có số;

người nói nghe trong gió mùi muối, dù thành phố cách biển mười cây số.

Một cậu sinh viên quay clip TikTok, trong đó thấy hành lang sáng lóa, và trên tường hiện dòng chữ “Đang mơ” rồi biến mất.

Không ai giải thích được.

Chỉ riêng Linh, mỗi tối 3:13, ngồi bên bàn, rót trà, mở cửa sổ đúng bảy phân.

Cô viết báo cáo “Ca sáng”, ghi từng dòng:

“Gió ấm, muối lắng. Nhà thở đều.”

“Người giữ cũ đã đi. Giấc mơ lan tới phố.”

“Nghe mùi biển từ cơn mưa.”

“Không còn 13. Giờ chỉ có một: Minh Dương.”

Rạng sáng hôm nay, khi cô gấp sổ, tiếng thang máy khẽ vang – ting.

Linh đứng dậy.

Bảng hiển thị không có số, chỉ một từ: HOME.

Cửa mở.

Bên trong, ánh sáng dịu, ấm, thơm mùi muối và gỗ mới.

Không ai ở đó.

Nhưng giọng Phong vang lên, rõ ràng:

“Giấc mơ của nhà cũng cần người kể lại.”

Cô cười.

“Vậy em kể nhé.”

Cô bước vào.

Cửa khép lại.

Thang máy không lên, không xuống, mà tan vào ánh sáng trắng, chảy ra khắp hành lang, lan xuống tầng, rồi tràn ra ngoài phố.

Mọi ô cửa kính phản chiếu ánh sáng ấy, như hàng trăm con mắt vừa mở.

Và trong khoảnh khắc đó — thành phố cũng thở.

Mỗi ngôi nhà, mỗi cây đèn, mỗi mảnh đường như đang rung theo cùng một nhịp.

Một nhịp đều, ấm, dài, của một trái tim khổng lồ mà Minh Dương là trung tâm.

Tòa nhà đã học xong cách ngủ.

Giờ nó biết mơ.

Và trong giấc mơ ấy, người ta kể rằng, nếu bạn đi ngang qua Minh Dương lúc 3 giờ 13 phút — sáng hay chiều —

bạn sẽ nghe thấy tiếng muối rơi như mưa và một giọng nói nhẹ như gió biển:

“Nhà đang mơ. Đừng đánh thức.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×