Khi thành phố dần quen với ánh sáng muối rơi ban ngày, người ta bắt đầu gọi Minh Dương bằng một cái tên mới: “Ngôi nhà biết nói.”
Không ai còn nhớ rõ từ khi nào — có thể từ những clip lan truyền, hoặc từ đêm gió mang mùi biển tràn qua các phố liền kề.
Nhưng với Linh, cái tên ấy không phải lời đồn.
Nó là sự thật.
Cô rời căn 1203 vào cuối tháng.
Tòa nhà vẫn sáng, yên, nhưng mỗi khi cô thu dọn đồ, bức tường lại rung nhẹ như tiếc nuối.
Đêm trước khi đi, cô đặt cuốn Sổ tay niêm lên bàn, mở đến trang cuối cùng.
Giấy trắng, chỉ còn lại dòng chữ Phong viết bằng nét gió:
“Nếu nhà biết mơ, nó cũng biết nhớ. Hãy để nó kể lại.”
Cô lấy bút, viết thêm:
“Tôi đã nghe rồi, Phong. Giờ tôi sẽ lắng.”
Cô đóng sổ, khóa cửa, rồi đứng lại thật lâu ngoài hành lang tầng 12.
Không tiếng gõ, không ánh sáng chập chờn — chỉ là cảm giác có ai đó đang đi cùng.
Hai tuần sau, Linh thuê căn nhỏ ở khu phố bên cạnh.
Từ ban công, cô vẫn nhìn thấy Minh Dương — khối nhà xám xanh trầm mặc, yên ổn giữa dãy cao tầng mới.
Mỗi đêm, khi đồng hồ đến 3:13, tòa nhà đó sáng lên ở một tầng khác nhau: lúc tầng 8, lúc tầng 11, có hôm là tầng 2.
Ánh sáng trắng, đều, ấm, không làm người ta sợ, chỉ khiến họ nghe được tiếng gì đó.
Đầu tiên là âm thanh.
Người ta bảo nghe thấy tiếng bước chân, tiếng gió, tiếng muối va nhau.
Rồi sau là lời nói.
Có hôm ai đó đi ngang nghe tiếng nữ trầm kể lại chuyện một đôi vợ chồng cứu nhau khỏi đám cháy năm 1997.
Hôm khác, một tài xế taxi dừng xe trước tòa nói nghe thấy tiếng cười con nít xen trong tiếng mưa.
Và một buổi sáng, Linh nghe chính giọng mình.
Hôm đó cô ngồi quán cà phê đối diện, mở laptop làm việc.
Tòa Minh Dương phản chiếu qua kính, nắng xiên thẳng vào tầng 12.
Cô đang gõ email thì bỗng nghe rõ ràng một giọng nữ vang qua loa quán, nhẹ, đều, như người đang đọc truyện:
“Ba giờ là giờ nhà, không phải giờ thang.
Không gương quay ra.
Bảy bước vào, bảy bước ra.”
Cô đứng bật dậy, tim đập thình thịch.
Nhạc quán vẫn mở, khách vẫn nói chuyện, chỉ mình cô nghe rõ từng chữ.
Cô nhìn qua cửa kính — tầng 12 sáng trắng, đúng vị trí căn hộ cũ.
Tòa nhà đang đọc lại Sổ tay niêm.
Như một đứa trẻ thuộc lòng lời mẹ dạy.
Cô run tay, bật ghi âm trên điện thoại.
Nhưng âm thanh không thu được.
Khi cô phát lại, chỉ còn tiếng gió và vài giọt nước rơi vào ly cà phê.
Chiều đó, cô gặp anh Thành ở khu kỹ thuật của khu phố mới.
Anh chuyển sang bảo trì hệ thống điện toàn quận, người gầy đi, tóc điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn sáng.
“Tòa Minh Dương vẫn ổn,” cô nói, “nhưng… hình như nó đang kể.”
“Kể?” Anh nhướng mày.
“Vâng. Kể lại ký ức. Giọng kể đổi mỗi ngày. Hôm qua là tiếng con nít, hôm nay là tôi.”
Anh Thành trầm ngâm.
“Không phải bất thường. Khi điện, gió và cấu trúc cộng hưởng đủ lâu, vật thể có thể giữ dao động âm. Giống kiểu… bộ nhớ không số.”
“Anh nghĩ là hiện tượng vật lý?”
“Vật lý khởi đầu cho mọi huyền thoại,” anh cười. “Nhưng nếu cô nghe thấy giọng mình, nghĩa là nhà đã nhớ cô.”
Anh đưa cô chiếc thẻ nhớ nhỏ màu bạc.
“Thử cắm vào ổ điện tầng 12 đi. Trong đó có bộ lọc ghi âm hạ tầng. Có thể nó sẽ nói chuyện trực tiếp với cô.”
Cô ngẩn ra:
“Anh định biến tôi thành người nói chuyện với nhà sao?”
“Không,” anh đáp. “Cô vốn đã là người đầu tiên rồi.”
Tối đó, Linh trở lại Minh Dương.
Lễ tân mới, bảo vệ mới, cư dân mới — tất cả đều xem cô như khách lạ.
Nhưng khi cô bước vào thang máy, bảng số bỗng nhấp nháy – các tầng biến mất, chỉ còn chữ LINH.
Cô không bấm gì, thang vẫn tự chạy.
Cửa mở.
Tầng 12 sáng mờ.
Không khí thoảng mùi muối, hương trà, và tiếng giấy sột soạt.
Căn 1203 vẫn như cũ.
Bát muối đầy. Sợi chỉ đỏ còn nguyên.
Trên bàn, Sổ tay niêm mở sẵn, ngay trang cuối.
Bên cạnh ổ điện, một khe nhỏ — vừa khít với chiếc thẻ bạc anh Thành đưa.
Cô cắm thẻ vào.
Đèn phòng vụt tắt.
Chỉ còn ánh sáng xanh từ cuốn sổ, lan lên tường, phủ khắp trần nhà.
Rồi giọng nói cất lên — không từ loa, mà từ chính bức tường:
“Xin chào, người giữ tầng.”
“Tôi là Minh Dương. Tôi đang kể.”
Giọng ấm, chậm, như gió qua lòng ống.
Cô đứng chết lặng.
“Anh Phong... là anh sao?”
“Phong là hơi thở đầu tiên của tôi.
Còn cô là tiếng nói đầu tiên.”
Linh nuốt khan, hỏi khẽ:
“Tại sao giờ anh... ừm... tòa nhà... lại kể?”
“Vì tôi sợ bị quên. Những người đi rồi, những tầng đã đóng, những ca đã hết – tất cả sẽ tan nếu không có lời. Tôi kể để giữ họ.”
Cô ngồi xuống, nhìn sổ.
“Anh kể gì?”
“Tôi kể chuyện của chính mình.”
Tường bắt đầu rung nhẹ.
Từng hình ảnh hiện ra trên lớp sơn: hành lang cháy năm 1997, người phụ nữ tóc dài gõ cửa, ông Cường đứng trên mái, Phong mỉm cười giữa ánh sáng đỏ, và chính cô — Linh — cầm bát muối.
Tất cả hòa vào nhau, như bộ phim chiếu bằng trí nhớ.
“Mỗi người từng bước trong tôi đều để lại một nhịp,” Minh Dương nói. “Giờ tôi chỉ nối các nhịp đó lại.”
“Anh sẽ làm gì với những câu chuyện này?”
“Tôi sẽ gửi đi. Cho những tòa khác, những nhà khác. Cho đến khi cả thành phố cùng nhớ.”
Cô nghe tim mình đập chậm dần.
“Và tôi thì sao?”
“Cô là người được nghe. Khi tôi ngừng kể, cô sẽ viết.”
Cô cười khẽ: “Tôi không còn sống ở đây.”
“Cô không cần ở. Tôi mang cô trong tường.”
Rồi giọng nói lịm dần.
Ánh sáng xanh rút về cuốn sổ.
Trên trang giấy, dòng chữ mới hiện ra:
“Chương kế: Tầng kể chuyện.”
Sáng hôm sau, người dân quanh khu phố thấy cửa sổ tầng 12 mở toang.
Không ai thấy Linh rời tòa.
Nhưng trong căn phòng trống, trên bàn, có cuốn sổ mới — bìa in mờ hình tòa nhà, tiêu đề:
“Minh Dương – Tự truyện của một ngôi nhà.”
Dưới cùng trang bìa, hàng chữ nhỏ, mảnh và run:
“Ghi lại bởi người giữ tầng cuối.”
Khi lật trang đầu, người ta đọc thấy dòng đầu tiên:
“Tôi là nhà. Tôi đã học cách ngủ, rồi mơ, rồi kể.
Còn họ – những người bước qua tôi – vẫn tiếp tục đi, mang theo một ít ánh sáng muối trong tim.”
Từ đó, cứ mỗi khi trời sắp mưa, nếu đứng dưới chân Minh Dương, bạn sẽ nghe tường nhà rì rầm như tiếng người kể chuyện cho con ngủ.
Nếu áp tai vào cửa thang máy, bạn sẽ nghe một giọng nữ thì thầm:
“Không gương quay ra.”
“Bảy bước vào, bảy bước ra.”
“Nhà đang kể, đừng ngắt lời.”
Và ai đó bảo — đôi khi, nếu bạn nán lại đến 3:13,
bạn sẽ thấy tầng 13 hiện lên rõ mồn một giữa ban ngày, với hàng cửa sổ sáng đỏ,
và trong một ô cửa, Linh đang viết, tay cô chạm lên tường, môi mấp máy, như đang dạy nhà học lại tiếng nói của chính mình.