Phong tua lại, nghe lần nữa. Ở đoạn nền phía sau tiếng thở, rất khẽ, có một chuỗi âm tiết như đọc bài khóa: “…bảy bước… khóa… đếm… không được nhìn gương…” Đến chỗ “không được nhìn gương”, âm lượng tăng lên như người đọc chực òa khóc.
“Bảy bước,” Linh lặp lại. Cô đứng dậy, nhìn ra hành lang. Từ cửa phòng kỹ thuật đến cửa thang máy… đúng bằng bảy viên gạch.
“Có thể là nghi thức,” Phong nói. “Bảy bước đến, bảy bước lui. Trả phòng – trả ai, trả cho ai?”
Linh nhìn con số trên bảng điều khiển. Ở đó, 3:07 đỏ rực.
“Chúng ta rời khỏi đây,” Phong nói. “Thu thập đủ dữ liệu rồi quay lại ban ngày khác. Đừng để…” Anh nuốt chữ “để nó thấy”, vì tự nhiên anh hiểu, ở đây, mọi thứ đều thấy.
Họ quay vào lỗ chui, tụt xuống thang sắt. Nắp cửa đóng cạch một tiếng dứt khoát. Khi hai người đặt chân xuống bậc thang bộ tầng 12, tiếng chuông thang máy vang vọng phía hành lang, xa và cao, như tiếng chuông nhà thờ nhưng méo mó: TING.
Phong ngoái nhìn. Cuối hành lang tầng 12, thang máy đang mở. Bên trong, ánh đèn đỏ lừ như lò nung. 3:13 nhấp nháy.
“Bây giờ?!” Linh thì thào. “Mới ba giờ mười.”
Phong kéo cô lùi vào, ép lưng vào tường. Thang máy mở một lúc lâu – lâu hơn bảy giây. Từ trong, gió lạnh thổi ra, lùa qua ống tay áo họ, len vào xương sống. Một bóng dáng hiện ở ngưỡng cửa: mái tóc dài sượt, phần đỉnh cháy khét; đôi bàn tay đen thui như vừa thò vào than.
Cô ta không bước ra. Cô ta đứng đếm. Một. Hai. Ba. Bằng một thứ tiếng không phải tiếng, như nhẩm trong tim người khác. Đến bảy, cô ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tối quá mức để nhìn, nhưng ở những chỗ vốn là mắt, có hai lỗ rỗng phản ánh sáng đỏ. Cô ta nâng tay, đưa ra phía trước – một động tác mời.
Linh rùng mình. Bàn tay mời gọi ấy, cô đã thấy trong mơ. Bảy tuổi. Cửa thang hàng. Hơi khói. “Đi theo chị.” Tiếng nói không phải nói.
“Đừng,” Phong khàn giọng. “Đừng nhúc nhích.” Anh đưa điện thoại lên, bấm quay video. Màn hình hiện một hành lang trống rỗng, thang máy đóng, số 12 bình thường. Trong ống kính, không có ai.
“Anh… video…” Linh cố nói, nhưng cổ họng khô như giấy. Cô không nhìn màn hình nữa. Cô nhìn thực tại: thang mở. Bóng người. Mắt rỗng. Bàn tay mời.
“Trả phòng,” bóng đó thì thầm, lần này bằng giọng Linh. “Ký tên rồi mà.”
Phong nắm tay Linh, kéo một bước. Bóng kia cũng lùi một bước, như phản chiếu chậm. Hai người lùi đến góc rẽ. Khi họ sắp khuất, thang máy đóng lại cạch, số 13 tắt ngúm như một đốm lửa bị bóp.
Im lặng rơi xuống, nặng như một chiếc chăn ướt.
Phong đẩy cửa thoát hiểm, họ lao xuống tầng 11, 10, 9, xuống mãi đến sảnh. Ông bảo vệ vẫn ngồi bên ấm trà, nhưng cái nhìn ông ném về phía họ không còn là bất ngờ hay trách móc; đó là cái nhìn của người đã thấy cơn bão đi qua và biết sau lưng là đống ngói vỡ.
“Cậu đã lên rồi,” ông nói.
Phong đặt băng cassette lên bàn. “Chú biết cái này?”
Ông chạm ngón tay vào nhãn băng. “Giọng thằng Hào,” ông nói. “Trưởng ca đêm năm đó. Chết trong thang. Cùng… một người nữa.” Ông ngước lên. “Đừng hỏi tên. Ở đây, gọi tên là mở cửa.”
“Cô ấy muốn trả phòng,” Linh nói, giọng nhỏ như bụi. “Nghĩa là gì?”
Ông bảo vệ chậm rãi rót trà – rót cho họ, rót cho mình, rót cho một chỗ trống bên cạnh. “Ngày xưa, khi mới xây, tầng ấy có một phòng dọn dẹp, nay gọi là phòng kỹ thuật. Cô ấy làm ca tối. Đêm đó cháy từ kho vật tư. Không phải cháy lớn, nhưng… khói. Thang dừng. Họ kêu nhau ‘trả phòng’ – tức là trả lại chìa và sổ trực cho ca sau, khóa cửa lại. Họ nghĩ làm đúng quy trình thì mọi thứ sẽ ổn.” Ông cười rúm, tiếng cười như mảnh gương đâm vào bao tay. “Nhưng quy trình không dành cho lửa.”
Phong nhắm mắt. Bảy bước. Chìa. Sổ trực. Trả – đóng. Nghi thức. “Chú còn sổ trực năm đó không?”
“Không. Người ta gom đi hết. Nhưng cậu có bản vẽ. Và có khứu giác.” Ông nghiêng đầu, ngửi không khí. “Thấy chưa? Mùi tóc cháy không ở tầng mười hai đâu. Nó ở tầng giữa.”
“Giữa?” Linh hỏi.
“Giữa 12 và 14.” Ông đặt ấm xuống, nhìn thẳng vào cô. “Đêm mai là 13/11.”
Trong đầu Phong, những con số khớp vào nhau như răng bánh xe. Mười ba tháng mười một, mười ba năm một vòng, ba giờ mười ba. Anh mở sổ, viết: “13/11 – mốc.”
“Cậu có hai lựa chọn,” ông bảo vệ nói tiếp. “Một là rời đi hôm nay. Cắt hợp đồng. Tôi sẽ giúp. Hai là ở lại và làm cái việc người ta tưởng mê tín: đóng cửa. Cậu nghĩ tầng 13 là ‘không tồn tại’? Nó tồn tại nhất khi người ta phủ nhận.”
“Đóng cửa bằng gì?” Phong hỏi. Anh đã đóng cửa bằng thép, bằng khóa điện tử, bằng tường. Nhưng đây?
“Bằng đường đi,” ông đáp. “Bằng bảy bước. Bằng ký ức đúng chỗ.” Ông lôi từ ngăn bàn ra một chìa khóa gỉ, đầu bọc băng dính đỏ. “Cậu hỏi anh Thành. Đây là chìa của phòng kỹ thuật tầng giữa. Giữ lấy. Đêm mai, nếu cửa mở, đừng nhìn gương, đừng gọi tên, đừng đếm thành tiếng. Chỉ đi bảy bước vào, đặt chìa. Rồi bảy bước ra. Cửa sẽ đóng. Nếu… nếu nó đòi người, đừng đưa cô ấy.” Ông ra dấu mắt sang Linh. “Đưa ký ức.”
“Ký ức?” Linh lặp lại.
“Thứ duy nhất giống nhau ở mọi đời người, nhưng không có hình thù cố định. Ở đây, nó cần một cái tên đã ký. Cô lỡ ký rồi. Vậy thì gạch. Trong sổ.”
“Sổ nào?”
Ông trỏ vào băng cassette. “Trong băng, có tiếng lật giấy. Trong phòng kỹ thuật, có sổ trực khác – cái người ta quên gom. Nếu cậu tìm thấy, gạch tên đi. Cũng là trả phòng.”
Phong siết chìa khóa, cảm giác như cầm một mẩu than sống. Anh nhìn Linh. Cô gật. Trong mắt cô, nỗi sợ và thứ gì nữa – một ý chí lạ lùng, như sợi dây vừa siết vừa kéo người ta khỏi bờ vực.
“Chúng tôi sẽ quay lại tầng giữa,” anh nói.
Ông bảo vệ gật khẽ, rồi bất ngờ nghiêng người, giọng hạ xuống như cho một người thứ ba nghe: “Nhưng đừng đến lúc 3:13. Đến trước. Cửa khôn lắm. Nó chỉ nuốt người khi người ta đến đúng giờ.”
Phong cười rất nhẹ. “Tôi là kỹ sư. Tôi thích sớm năm phút.”
Ông nhìn theo họ bước ra sảnh, rồi gọi với: “Và này… nếu cậu nghe tiếng đếm trong đầu, đó không phải tiếng của cậu đâu.”
Chiều buông như một lớp dầu thô, bóng tòa nhà đổ xuống đường thành một vết dao dài. Phong và Linh ăn vội bát mì ở quán vỉa hè, chẳng thấy vị gì. Họ trở về phòng, thu dọn vài thứ cần thiết: đèn pin, bút lông, băng dính, máy ảnh, và – theo đề nghị của Linh – một chiếc gương nhỏ.
“Để làm gì?” Phong hỏi, nhớ lời “đừng nhìn gương”.
“Để quay mặt nó vào tường,” Linh nói. “Một cánh cửa soi lại cánh cửa khác.”
Họ chờ đến 2:40. Thang bộ lại là cái giếng bê tông im lặng. Họ chui vào cửa kỹ thuật trên cao, leo thang sắt. Khi nắp mở, không khí tầng giữa tràn vào: không mùi, mà là tất cả mùi. Con số trên bảng điều khiển mờ trong bóng: 2:48.
Trong phòng kỹ thuật, họ lục nhanh. Dưới bàn, sau các ống gió, trên nóc tủ – nhện giăng, giấy vụn, một hộp dụng cụ méo mó, và cuối cùng, ở khe giữa tủ và tường, một cuốn sổ bìa cứng bọc nylon. Bìa ghi: “SỔ TRỰC – TẦNG 13”. Chữ “13” bị gạch chéo bằng mực đỏ, rồi viết chồng lên: “TẦNG PHỤC VỤ”.
Phong mở sổ. Trang đầu… trắng. Trang hai… trắng. Nhiều trang đầu bị tẩy sạch đến nỗi giấy mỏng như da hành. Anh lật nhanh hơn. Khoảng giữa sổ, chữ bắt đầu hiện thưa thớt – tên người trực, giờ vào ca, giờ bàn giao. Tới trang đề ngày 13/11/1997, dòng chữ bị lem nước nhưng còn đọc được một cái tên họ giống hệt Linh – khác tên lót. Bút mực xanh dừng ở chữ ký, kéo thành một vệt dài xuống mép trang – như tay người ký bị kéo đi.
Phong đưa bút lông cho Linh. Tay cô run. “Gạch sao cho đúng?” cô hỏi.
“Nhẹ thôi,” anh nói. “Đừng xé. Đừng làm đau.”
Cô thở ra, đặt bút lên tên… thì đèn ngoài hành lang bật sáng, ting một tiếng. Bảng điều khiển hừng lên: 3:12.
Phong ngẩng đầu. “Bảy bước,” anh thì thầm. “Vào – chìa – ra.”
Họ ra hành lang. Thang máy trước mặt, im như một con vật đang nín thở. Phong đếm trong đầu: một. Họ bước. hai. Nền gạch dưới chân kêu tách. ba. Gió lùa từ ống thông, chạm gáy như ngón tay. bốn. Bảng điều khiển nhấp nháy: 3:12:40. năm. Linh nắm chặt sổ. sáu. Cửa thang rên khe khẽ. bảy.
Họ đứng sát ngưỡng. Phong rút chìa, tìm ổ. Không có ổ. Chỉ có mặt kim loại trơn bóng như một mí mắt. “Ổ đâu?” anh thì thào.
“Bên phải,” Linh nói – không biết vì sao cô biết. Cô quờ tay qua mép khung: ở đó, một khe nhỏ như lưỡi phong thư. Phong đưa chìa vào. Chìa khớp.
3:13 bật sáng như máu phun. Cửa thang mở.
Bên trong, ánh đỏ dâng lên như nước lũ. Một cơn gió nóng phả ra, mùi tóc cháy táp vào mặt họ. Trong cái đỏ ấy, có người – không hẳn người, một hình thể gãy gập đứng lệch, đầu nghiêng như mặt nạ treo. Không bước, chỉ hiện. Hai lỗ mắt xoáy sâu, trong cùng là một điểm trắng như đầu tàn thuốc.
Linh cảm thấy tiếng đếm bắt đầu trong đầu mình. Một. Hai. Ba… Không phải giọng cô. Cô cắn môi đến bật máu. Cô giơ sổ, lật đến trang 13/11/1997, đặt lên giữa mép cửa – chỗ khung kim loại chạm vào kim loại. Phong quay chiếc gương nhỏ lại phía tường, không cho bất kỳ bề mặt nào phản chiếu. Anh đếm lùi trong đầu: bảy… sáu… năm… Mồ hôi trượt qua thái dương, mặn như nước biển cổ.
Trong sổ, mực bỗng trồi lên – những dòng chữ từng bị tẩy xuất hiện lại như rêu xanh trồi qua lớp vôi. Có một cái tên dựng lên, kéo một cái đuôi mực dài, trông như một vệt khói. Linh đặt đầu bút lên tên của chính mình. Cô vạch một đường – nhẹ, thẳng.
Gió gào. Hình thể trong buồng thang nghiêng đầu thêm một chút, như thất vọng. Tiếng đếm đứt rồi dính lại, lắp bắp: bốn… bốn… bốn… Bảng điều khiển loé một lần, số 3:13 vỡ ra thành những vệt đỏ.
“Ra,” Phong thở. “Bảy bước.”
Họ lùi. một. Gió cào sau gáy. hai. Sàn gạch như mềm ra dưới gót. ba. Tiếng kim loại rền như dạ dày đói. bốn. Trong phòng kỹ thuật, băng cassette tự quay, bật lên tiếng thở. năm. Linh nghe giọng của chính mình ở đâu đó gọi tên cô – đừng nghe. sáu. Bảng điều khiển nháy 3:13 lần cuối. bảy.
Cửa thang đóng. Một tiếng cạch khóa vang lên – không to, nhưng nặng. Gió chấm dứt. Đèn huỳnh quang tắt một nhịp, rồi sáng trở lại như chưa từng nhấp nháy.
Phong dựa lưng vào tường, thở như vừa chạy nước rút. Linh mở tay. Bút rơi xuống sàn, lăn xoay xoay, dừng lại ở chân họ. Trong sổ, đường gạch tên nằm yên, không rướm mực. Bên dưới dòng chữ mờ lem, có một vệt mới như chữ ký bằng tro, không rõ của ai.
Họ nhìn nhau. Không ai cười. Nhưng trong im lặng đó, có một khoảng thong thả nhỏ xíu – như một hạt bụi lơ lửng biết tự rơi chậm lại.
Từ xa, ở tậntầng hầm, một cơn gió ngược chạy qua ống kỹ thuật, mang lên mùi trà nóng. Có lẽ ông bảo vệ vừa rót thêm nước.
Phong đóng sổ, nhét vào ba lô. Anh rút chìa, lật lại xem. Trên thân chìa, băng dính đỏ sẫm hơn một chút – như ai đó vừa đặt đầu ngón tay ướt lên đó.
“Xong chưa?” Linh hỏi, giọng khản.
“Chưa,” Phong nói. “Chúng ta mới đóng. Còn phải niêm.”
“Bằng gì?”
Anh nhìn về phía phòng kỹ thuật, nơi chiếc gương nhỏ đang quay mặt vào tường, phản chiếu không gì hết. “Bằng cái không gì hết đó,” anh nói. “Bằng cách không gọi tên. Bằng cách không đến đúng giờ. Bằng cách ở lại với nhau.”
Linh gật. Cô nắm tay anh, bàn tay nóng và run. Họ chui xuống nắp cửa, leo thang sắt, trở về lòng giếng bê tông của thang bộ. Khi nắp khép lại, họ nghe – hoặc tưởng như nghe – từ phía hành lang tầng giữa, một tiếng bước chân rất khẽ, đi xa dần. Không phải kéo lê. Không phải đếm. Chỉ là bước đi.
Về tới tầng 12, hành lang trống. Thang máy đứng yên, mặt số 12 đỏ hiền. Họ băng qua, vào căn hộ 1203. Cánh cửa khép lại, tiếng ổ khóa ăn khớp.
Trên bàn, bản vẽ cũ vẫn mở. Ở chỗ mực đen bôi kín, hơi ẩm bốc lên mờ mờ. Dưới lớp mực, nếu nhìn thật lâu, thật kiên nhẫn, có thể thấy phập phồng những đường kẻ như một trái tim – không phải của con người, mà của một tầng nhà.
Phong đặt sổ lên bản vẽ. Linh rót nước. Cả hai cùng ngồi xuống. Ngoài cửa sổ, thành phố rì rầm như biển, xe cộ như sóng, tiếng còi như những con chim báo bão. Đồng hồ treo tường nhích sang 3:27 – một con số bình thường, vô tội.
Ngay trước khi ngủ thiếp, Linh bỗng nghe một giọng mỏng như sợi tóc, như hơi thở cuối cùng của một cơn mơ: “Cảm… ơn…”
Cô mở mắt. Không ai trong phòng nói. Phong ngủ rồi, tay vẫn đặt lên mép sổ như giữ một cánh cửa. Ở đâu đó – có thể là tầng giữa, có thể là trong chính ngực cô – một cái gì khép lại.