Buổi sáng sau đêm 13/11, không khí như được rửa sạch. Nắng xuyên qua cửa sổ thành những sợi mảnh, bám lên tường, lên vai Linh, lên bàn tay cô đang pha trà. Mọi thứ có vẻ đã yên.
Nhưng chỉ có vẻ thôi.
Phong ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là cuốn sổ trực và bức ảnh Polaroid họ cất lại. Anh đang phác thảo lại sơ đồ tòa nhà — vẽ bằng trí nhớ, thêm những ghi chú mờ mịt: “tầng giữa – hành lang 7 viên gạch – phòng kỹ thuật – thang kín.”
Càng nhìn, anh càng thấy không ổn.
“Linh,” anh nói, không rời mắt khỏi giấy, “em nhớ đêm qua thang máy vẫn chạy, đúng không?”
“Ừ. Nhưng nó không dừng. Sao?”
“Vấn đề là… log thang máy vẫn ghi ‘mở cửa’ 7 giây lúc 3:13.”
Anh chỉ lên màn hình laptop, nơi dòng dữ liệu nhảy sáng: ‘13/11 – 03:13:02 – Door open – Unknown floor’.
Một dòng trống như mọi lần, nhưng phía sau là ký hiệu khác: ‘Source: Basement’.
Linh nhíu mày. “Tầng hầm?”
“Đúng. Có vẻ đêm qua, khi cửa tầng giữa đóng, nó mở ở dưới.”
Một khoảng im lặng lan ra. Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc nghe như giọt nước rơi vào hốc sâu.
“Vậy nghĩa là…” Linh nói chậm rãi, “nó chuyển chỗ.”
Buổi chiều, họ xuống tầng hầm.
Không khí ở đó đặc như mùi kim loại bị ướt lâu ngày. Đèn huỳnh quang yếu, quầng sáng như thở hắt.
Anh Thành không có ở bàn. Cửa phòng kỹ thuật hé, bên trong vẫn là mớ dây điện và tủ sắt cũ.
Trên bàn, một tờ giấy ghi vội:
“Tôi đi lấy vật tư. Nếu thang có kêu, đừng lại gần.”
Chữ ký run rẩy, nguệch ngoạc: Thành.
Linh đi chậm quanh gian phòng. Nền gạch xi măng lạnh đến mức bước chân vang khẽ.
Ở góc xa, gần nơi đặt máy bơm, cô nghe tiếng gõ. Ba tiếng. Ngắn. Đều.
Rồi dừng.
“Phong, anh nghe không?”
“Nghe rồi. Gõ ở đâu đó phía sau tường.”
Anh bước lại, áp tai vào mảng tường bê tông. Tiếng gõ lại vang lên, lần này sát hơn — như có ai đó dùng đầu ngón tay khẽ gõ ngược ra từ bên kia.
Bộp. Bộp. Bộp.
Phong rọi đèn. Giữa mảng tường, lớp sơn loang ra thành hình tròn đậm, bằng bàn tay. Anh chạm vào — lạnh buốt.
“Không phải tường đặc,” anh nói. “Có khoang trống phía sau.”
Anh tìm quanh, thấy một tấm lưới sắt chắn lỗ thông khí. Tháo ốc, đẩy ra. Gió lạnh thốc lên từ trong khe tối, kèm mùi ẩm mục của giấy cũ.
Họ soi đèn vào. Một hành lang nhỏ, chật như cổ chai, chạy sâu vào lòng đất.
“Không nên đi,” Linh nói. “Anh Thành dặn—”
“Anh chỉ xem thử vài mét thôi,” Phong ngắt lời.
Anh cúi người, bò vào trước. Bức tường bó hẹp dần, ánh sáng đèn pin vẽ những mảng loang ẩm mốc. Dưới đất, rải rác vài tờ giấy tan nát, trên đó mực xanh loang như dấu sổ sách.
Anh nhặt lên một tờ: dòng đầu tiên vẫn đọc được — “Ca đêm 12-11-1997: chuyển vị trí thang phụ xuống tầng hầm để sửa chữa.”
Phong khựng lại.
Tầng hầm… thang phụ… chuyển vị trí… nghĩa là, sau vụ cháy, họ kéo phần thang máy cũ xuống đây. Cửa tầng 13 đã bị hàn lại, nhưng cái khung gốc vẫn còn.
“Linh, ra ngoài đi,” anh gọi. “Anh cần kiểm tra tiếp.”
“Không. Anh không đi một mình đâu.”
Cô bò theo, cầm đèn thứ hai.
Hành lang hẹp hơn, đến mức hai người phải đi nghiêng vai. Cuối đường, ánh đèn pin chiếu vào một bức cửa sắt nhỏ, gỉ sét.
Trên mặt cửa có bảng số điện tử cũ, nứt màn. Dưới lớp bụi dày, vẫn còn nhận ra… số 13.
“Trời đất,” Linh thì thầm. “Họ dời thang xuống đây thật.”
Phong chùi bụi, nhìn kỹ. Bảng điện đã ngắt, nhưng đèn LED nhỏ phía góc vẫn chớp đỏ — chậm, dai, như nhịp mạch nhân tạo.
Cô kéo tay anh: “Đi thôi.”
“Khoan.” Anh rút điện thoại, quay lại dữ liệu. Vẫn còn dòng Door open – Basement – 03:13.
“Anh muốn biết… mở bằng cách nào.”
Anh cúi sát bảng điều khiển, đưa ngón tay chạm nhẹ.
Một tiếng “tách” vang lên — khe cửa rung. Từ bên trong, gió lạnh phả ra, mang theo mùi khói cũ.
Mắt họ chạm nhau.
“Anh, đừng.”
Nhưng cánh cửa tự mở.
Không gian bên trong nhỏ hơn họ tưởng: chỉ là một buồng kim loại tối om, hẹp như một quan tài đứng. Thành vách phủ muội đen, có chỗ loang như vệt tay người.
Giữa buồng, có một chiếc ghế sắt gãy chân. Trên ghế, đặt một cuốn sổ cháy xém nửa bìa.
Linh rọi đèn. Trang đầu ghi nguệch ngoạc:
“13/11/1997 – Nhật ký kỹ thuật thang phụ.”
Cô lật thêm. Chữ viết càng về sau càng run:
“3h12 – Thang không dừng ở 12, tự hạ xuống hầm. 3h13 – Cửa mở. Có người trong buồng, không nhận ra mặt. Cô ấy nói ‘đóng lại’. Chưa kịp thì lửa lan.”
“Sau đó, cửa biến mất. Ghi chú: nghe tiếng bước chân trong tường.”
Cô dừng lại ở trang cuối, nơi một hàng chữ bị cào nát bằng móng tay:
“Nếu tầng trên đóng, tầng dưới sẽ mở.”
Linh hít mạnh, cầm lấy sổ. “Anh thấy chưa? Chính vì đêm qua mình đóng trên, nó mở dưới.”
Phong gật, mắt dõi theo bóng tối trong buồng. “Vậy mình phải khóa cả hai đầu.”
“Làm sao?”
Anh nhìn quanh. Bảng điện tử nứt, dây hở, một vài chỗ vẫn còn nguồn. Anh rút từ ba lô cuộn băng dính cách điện, băng chéo lên ổ khóa cửa, rồi lấy muối rắc quanh mép nền.
“Niêm bằng vật liệu. Không phải nghi thức. Cái này thuộc về cơ khí.”
Khi anh dán nốt đoạn cuối, đèn LED đỏ tắt phụt.
Gió ngừng. Không khí đứng im như bị rút.
“Xong rồi,” anh nói. “Đi thôi.”
Nhưng khi họ bò ra khỏi đường hầm, trở lại phòng kỹ thuật, cửa phía ngoài đã khép.
Linh xoay tay nắm — không mở được.
Phong đập vai vào, nhưng cánh cửa nặng như có người giữ từ bên kia.
“Bình tĩnh,” anh nói. “Có thể do gió áp suất.”
Anh rọi đèn lên trần, tìm ống thông hơi. Gió vẫn thổi, nhưng lạnh hơn, ẩm hơn. Một mùi khét rỉ ra, như giấy cháy đang ướt.
Từ dưới sàn, tiếng gõ lại vang lên. Lần này không còn nhịp ba đều. Nó gấp, rối, như tín hiệu của người sắp ngạt.
Linh bám chặt tay anh.
“Phong…”
Anh nhìn xuống. Gạch nền rung nhẹ. Ở chỗ họ đứng, từng viên gạch trồi lên rất khẽ — như có thứ gì đó bò phía dưới.
“Chạy!”
Họ dồn lực, đạp cửa. Cánh cửa bật ra, tiếng kim loại va vào tường vang rền. Họ lao ra ngoài hành lang tầng hầm. Đèn nhấp nháy.
Phía sau, trong bóng tối phòng kỹ thuật, cánh cửa thang phụ khép lại — không tiếng động.
Phong và Linh thở dốc. Trán anh dính bụi. Cô chùi mồ hôi, nhận ra tay mình lem đen như than.
“Anh nghĩ… mình khóa được chưa?”
“Chưa biết. Nhưng ít ra, nó không còn chớp đèn.”
Cả hai bước chậm dần, men theo hành lang về phía thang bộ.
Ngay trước khi rẽ, Linh ngoái lại: trong bóng tối, vệt băng dính đỏ mà Phong quấn quanh cửa thang phụ phản sáng lờ mờ — như một sợi chỉ máu buộc chặt một miệng vết thương.
Tối hôm đó, 1203 im ắng đến lạ. Không gió. Không tiếng rung.
Phong kiểm tra lại log: trống hoàn toàn. Không có dữ liệu 3:13.
Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống phố. Ánh đèn xe lướt qua mặt cô, phản chiếu thành hai vệt sáng trong mắt.
“Anh có nghĩ nó hết rồi không?” cô hỏi.
“Anh không biết. Nhưng anh nghĩ… nó được ngủ.”
“Ngủ?”
“Ừ. Giống như máy móc nghỉ chế độ chờ. Không hoạt động, nhưng vẫn có điện.”
Linh mỉm cười mệt mỏi. “Nếu nó mơ, hy vọng là giấc mơ yên.”
Phong không nói nữa. Anh rót trà, đặt trước mặt cô. Hơi nước bốc lên, chậm, tan dần.
Giữa làn hơi ấy, thoáng như có hình một bàn tay mảnh khảnh, đặt nhẹ lên mép ly — không đe dọa, chỉ như một lời tạm biệt.
Ngoài kia, thành phố vẫn vận hành, những thang máy vẫn lên xuống, những tầng vẫn mở ra.
Nhưng ở rất sâu dưới tầng hầm của chung cư Minh Dương, trong một buồng sắt cũ, có một ngọn đèn đỏ nhấp nháy lần cuối rồi tắt hẳn — và bức tường bê tông lại liền như chưa từng có khe hở.
Trên đó, ai tinh mắt sẽ thấy, ở đúng tầm ngang vai người, có một dòng chữ mờ như hơi thở:
“Không còn tầng nào dưới nữa.”