tầng thứ mười ba

Chương 6: Người thuê mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua sau đêm họ khóa tầng hầm.

Căn hộ 1203 yên tĩnh một cách đáng ngờ.

Không còn tiếng bước chân, không còn gió luồn sau vách, cũng chẳng còn mùi khói.

Buổi sáng, Linh dậy pha cà phê, Phong mở máy làm việc, đôi khi họ bật nhạc nhẹ, tiếng piano chảy qua ánh nắng như nước.

Tất cả bình thường — quá bình thường đến mức khiến họ phải dè chừng.

Phong từng đọc rằng, khi một tòa nhà “ngủ” sau sự cố, nó vẫn giữ một nhịp thở riêng, một chu trình ngầm mà người sống chỉ chạm vào được khi thật yên.

Anh sợ cái “yên” này giống hệt hơi thở nén trước cơn co giật.

Chiều thứ bảy, họ xuống sảnh nhận thư.

Bảo vệ già — ông Cường — đang thay người khác trực. Ông nhìn họ, ánh mắt bình thản hơn xưa.

“Lâu rồi không nghe gì bất thường hả?”

“Dạ, chắc được khóa rồi,” Phong đáp, cười nhẹ.

Ông gật, rót trà, giọng chậm:

“Khóa được thì tốt. Nhưng tòa này còn chỗ khác chưa khóa. Người ta mới cho thuê lại căn 1111.”

Linh ngẩng lên: “Tầng 11? Phía dưới nhà em một tầng.”

“Ừ. Họ dọn vào hôm qua. Cặp vợ chồng trẻ với đứa bé gái. Nói là chuyển từ chung cư khác tới.”

Ông Cường thở dài. “Tôi dặn kỹ: đừng ở gần thang máy, đừng soi gương giờ khuya. Nhưng người trẻ đâu có tin.”

Linh nhìn Phong. Hai người hiểu ý nhau.

Tầng 11 — nơi cô bé tóc hai bên từng nói “mẹ bảo nhà mười ba”.

Buổi tối, khi Linh đang rửa bát, cô nghe tiếng cười con nít vọng từ tầng dưới, vang lên qua ống thoát nước.

Âm thanh như từ đáy giếng, ngân dài rồi biến mất.

Phong ngẩng đầu khỏi laptop:

“Nghe thấy không?”

“Ừ. Con bé dưới tầng.”

Anh tắt nhạc, nghiêng đầu lắng nghe.

Cười. Rồi im.

Rồi một chuỗi tiếng “ting… ting…” đều đặn. Không phải thang máy — mà là tiếng muỗng gõ ly, nhịp 7.

Cả hai nhìn nhau. Đó chính là nhịp họ từng dùng để “niêm” căn hộ.

“Không thể nào,” Linh nói nhỏ. “Làm sao họ biết?”

“Không biết. Có thể... bị bắt chước.”

Anh tắt đèn, chỉ để lại ánh từ cửa sổ hắt lên trần.

Dưới chân, nền nhà mát lạnh, và đâu đó, một tiếng gõ ba lần rất khẽ vang lên từ lòng sàn.

Sáng hôm sau, Linh mang ít bánh xuống chào hàng xóm mới.

Căn 1111 mở cửa. Người phụ nữ trẻ mỉm cười, khuôn mặt mệt mỏi vì mất ngủ.

“Chị mới chuyển đến à?” Linh hỏi.

“Vâng. Đêm đầu hơi lạ chút. Bé con nhà em khóc, cứ chỉ ra hành lang bảo có cô đứng. Chắc do mệt quá.”

Người mẹ cười gượng. “Sáng nay bé đỡ rồi. À, chị ở trên đúng không? Bé nói nghe tiếng ‘ting ting’ vui tai lắm.”

Linh lạnh người. Cô khẽ cười, giấu bàn tay run.

“Chắc tại anh chị nghe nhạc.”

Trong nhà, bé gái đang ngồi chơi búp bê. Con gấu bông cổ buộc sợi chỉ đỏ mà Linh từng tặng cô bé lẫn đâu mất, thay vào đó là một sợi ruy băng đen mới tinh.

“Đẹp không cô?”

“Đẹp lắm,” Linh đáp, gượng gạo. “Ai buộc cho con vậy?”

“Cô trong gương á!” bé trả lời, vô tư.

Linh cứng người.

Người mẹ bật cười: “Con bé hay tưởng tượng lắm.”

Nhưng khi Linh chào ra về, cô nhìn thoáng qua gương treo đối diện thang máy.

Trong gương, phản chiếu hành lang trống, bóng đèn vàng, và ở cuối góc phản chiếu, bóng một người đứng lẫn trong vệt sáng, không rõ mặt.

Buổi trưa, cô kể lại cho Phong.

Anh im lặng, cắn môi. “Anh nghĩ tầng dưới bị hở. Có thể khi mình khóa tầng hầm, nó mở ngược lên.”

“Ý anh là...”

“... tầng 11 trở thành ‘điểm nối’ mới.”

Họ quyết định kiểm tra.

3 giờ chiều, họ gõ cửa 1111.

Không ai trả lời. Nhưng cửa không khóa.

Bên trong, căn hộ y hệt cấu trúc 1203, chỉ khác một điều: mọi gương trong nhà đều bị che bằng vải đen.

Trên bàn, ly nước đục màu xám, giữa mặt nước nổi vài hạt muối tan dở.

“Có ai dạy họ cách này rồi,” Linh nói.

Phong gật. “Hoặc ai đó trong họ nhớ được.”

Từ phòng ngủ, có tiếng con nít khe khẽ hát:

“Một… hai… ba… bốn… năm… sáu… bảy…”

Cả hai lao vào.

Phòng trống. Búp bê nằm giữa giường. Con gấu bông rơi cạnh, sợi ruy băng đen thắt chặt đến gãy cổ vải.

Linh giật mạnh ruy băng ra. Dưới lớp vải, có một dòng chữ khâu bằng chỉ đỏ: “TRẢ PHÒNG”.

Phong kéo cô lùi lại.

“Rời khỏi đây.”

Tối đó, họ gặp ông Cường.

“Phòng 1111? Vợ chồng đó dọn đi rồi,” ông nói, giọng mệt. “Sáng nay. Nói là bé con bị ốm.”

“Họ đi khi nào?”

“Khoảng 4 giờ chiều. Đóng hợp đồng trong ngày. Lạ lắm, rời đi mà không mang gì nhiều. Chỉ có con gấu bông thôi.”

Linh cảm thấy dạ dày co lại.

“Chú ơi… nếu họ quay lại thì sao?”

“Không ai quay lại đâu, cô ạ. Ở tòa này, người đi luôn đi về một hướng.”

Đêm, Phong nằm trằn trọc. Log thang máy hiển thị lại những dòng door open – floor 11 – 3:13.

Anh đứng dậy, cầm đèn, đi ra hành lang.

Đèn trần vàng nhạt. Không khí mỏng như sợi dây điện nóng.

Thang máy đứng yên ở tầng 11. Số 11 sáng đỏ.

Anh định quay vào thì nghe tiếng két rất nhẹ — cửa thang mở ra một khe.

Bên trong, bóng tối dày như nước.

Anh rọi đèn — ánh sáng chạm vào một món đồ chơi vải nhỏ nằm gọn dưới sàn thang máy.

Con gấu bông.

Anh cúi xuống nhặt. Cổ nó vẫn còn vết chỉ đỏ cũ, giờ bung ra, lộ phần ruột vải cháy sém.

Khi anh vừa ngẩng lên, thang máy đóng lại.

Tiếng ting khẽ vang — số 13 lóe sáng rồi biến mất.

Phong đứng chết lặng.

Anh nghe thấy tiếng cười con nít lẫn trong âm thanh cơ khí đang chạy xuống, đều đặn, xa dần.

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy, thấy Phong ngồi ở bàn, tay nắm chặt con gấu bông.

Mắt anh trũng sâu, không ngủ.

“Anh vừa mơ thấy gì,” anh nói khàn giọng. “Thang máy đi xuống mãi. Dưới 13 còn tầng nữa. Tầng... không có số.”

Linh nắm lấy tay anh. “Anh đừng nói nữa.”

“Anh phải nói. Vì nếu không, nó sẽ ghi thay anh.”

Anh mở cuốn sổ trực cũ ra. Ở trang cuối cùng, nơi họ từng gạch tên, giờ xuất hiện thêm một hàng chữ mảnh:

“14/11 – 03:13 – cửa mở – người trực: P.”

Chữ “P” run run, nét cuối kéo dài như vệt khói.

Linh siết chặt tay anh, mắt rớm nước.

“Không. Mình sẽ niêm lại. Cả tầng 11. Cả tòa nhà.”

Phong gật, giọng nghẹn:

“Có thể cần thêm người.”

Họ đến tìm anh Thành. Phòng kỹ thuật trống trơn.

Trên bàn, chỉ có một tờ giấy nhỏ, viết bằng nét bút đã cũ:

“Tầng hầm yên rồi. Nhưng đừng quên: khi niêm xong, hãy dạy tầng trên cách ngủ.”

Dưới cùng là dòng chữ mờ như bị xóa: “13 không chết – nó chỉ đổi tầng.”

Linh nắm chặt tờ giấy, tay cô run.

“Phong… nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng tầng nào cũng sẽ thành mười ba.”

Anh nhìn quanh phòng, rồi nhìn cô.

“Thì mình phải là người dạy chúng ngủ — từng tầng một.”

Ngoài hành lang, gió hú nhẹ qua khe thông gió.

Tiếng thang máy vọng lên, không dừng ở 12, cũng không ở 11 — mà đi thẳng xuống, không đáy.

Cả hai đứng đó, nhìn đèn hành lang nhấp nháy, ánh vàng mờ co lại như đồng tử một sinh vật đang mệt mỏi nhưng chưa chết hẳn.

Phong nói khẽ, chỉ đủ hai người nghe:

“Nếu có tầng không số thật, thì nó đang đợi chúng ta. Và nếu phải xuống, anh sẽ đi cùng em.”

Linh nắm tay anh. “Thì ít nhất, mình sẽ không đếm.”

Đèn tắt phụt.

Cả tòa nhà rơi vào im lặng.

Giữa bóng tối ấy, một con số đỏ mờ hiện lên trên tường bê tông, không phải từ đèn, không phải từ máy:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×