tầng thứ mười ba

Chương 7: Tầng Không Số


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm “con số đỏ” hiện trên tường, Linh thức dậy với cảm giác lạ.

Không có tiếng chim, không có tiếng xe. Cả chung cư Minh Dương như bị cúp âm thanh.

Cô bước ra ban công, nhìn xuống đường.

Xe vẫn chạy, người vẫn đi, miệng họ mở ra như đang nói, nhưng không một tiếng nào vang lên.

Không khí đặc quánh, như có một tấm kính trong suốt chụp lên toàn thành phố.

Cô quay vào nhà — Phong đang ngồi trước laptop, gõ phím.

Màn hình đen, chỉ có dòng chữ trắng:

“Nếu không có tầng 13, vậy chúng ta đang ở tầng mấy?”

Cô chạm vào vai anh.

“Phong?”

Anh quay lại. Mắt anh… trống.

Không trắng, không đen — chỉ là một màu xám đục.

Rồi tất cả sập tối.

Khi Linh tỉnh dậy, cô đang nằm giữa hành lang quen thuộc — nhưng hành lang này không có số tầng, không có biển chỉ đường.

Hai bên tường phủ sơn trắng cũ, đèn huỳnh quang lập lòe.

Không gian y hệt tầng 12, chỉ khác là cửa các căn hộ đều mở toang, bên trong trống rỗng, sàn loang vệt khói đen.

Gió thổi từ đầu hành lang, mang theo âm thanh nhịp gõ đều đặn: bộp… bộp… bộp.

Mùi muối và tóc cháy hòa lẫn, lẫn trong hơi lạnh.

Cô gọi khẽ: “Phong?”

Tiếng cô vang vọng, méo đi như bị hút vào lòng tường.

Từ xa, giọng anh đáp lại:

“Đừng bước quá bảy bước.”

Linh dừng lại, tim đập nhanh.

“Anh ở đâu?”

“Đằng cuối. Đang đếm.”

Cô nhìn quanh. Dưới ánh sáng lờ mờ, có dấu giày dẫn về cuối hành lang, mỗi dấu cách nhau đều đặn — bảy bước.

Cô bước theo, nhẹ, vừa đi vừa đếm.

Một… Hai… Ba…

Đèn trần lập lòe. Mỗi lần nhấp nháy, khung cảnh thay đổi một chút: tranh tường bong, cửa khép, rồi mở.

Đến bước thứ sáu, cô dừng.

Phía trước, một cánh cửa thang máy. Không số. Không bảng điều khiển.

Trên mặt thép lạnh có vết cào: “KHÔNG SỐ.”

Và ngay dưới đó, dính chặt một mảnh giấy cũ bằng băng dính đỏ: ký tên đi.

Cô nhìn tay mình. Trong lòng bàn tay là cây bút lông — không biết từ đâu mà có.

Giọng Phong vang lên gần hơn:

“Đừng ký. Nó muốn gán em vào tầng này.”

Cô quay người — anh đang đi về phía cô, dáng mệt, mắt trở lại bình thường, tay vẫn cầm cuốn sổ trực.

Ánh sáng trên trần đột ngột ổn định.

Hai người đối diện nhau, giữa một hành lang không đầu không cuối.

“Anh bị kẹt trong giấc mơ của nó,” anh nói, hơi thở dồn. “Cửa tầng hầm mở. Anh đi theo tiếng gõ, rồi rơi vào đây.”

“Đây là đâu?”

“Là tầng không số — chỗ thừa ra khi người ta xóa tầng 13 khỏi bản vẽ. Nó không có vị trí, nhưng có lối vào qua ký ức của những người từng ở đây.”

Cô nuốt khan.

“Vậy làm sao thoát?”

“Phải tìm lối ra thật — nơi có ánh sáng không lập lòe. Ở tầng này, ánh sáng thật sẽ tĩnh.”

Linh gật. Họ bắt đầu đi.

Hai bên, cửa căn hộ mở rộng, bên trong là bóng tối sâu như miệng giếng.

Cô nhìn thấy bóng mình trong gương vỡ trên tường — nhưng phản chiếu lại là cô mặc áo khác, đôi mắt đỏ hoe, môi run:

“Đừng dừng. Nó ở ngay sau.”

Linh quay phắt lại — hành lang trống rỗng.

Phong kéo tay cô: “Đừng tin gương. Ở đây, gương là cửa.”

Họ tiếp tục. Tiếng bước chân vang lên trễ một nhịp, như có ai đi theo sau.

Qua ba ngã rẽ, họ đến một phòng kỹ thuật nhỏ.

Trên bàn là hàng chục cuốn sổ trực, tất cả đều mở trang giống nhau:

“Ca 3h13 – người trực: Linh / Phong.”

Tên họ lặp lại, dày như bùa chú.

Linh rút một cuốn, định xé trang, nhưng mực loang ra, dính vào tay, nóng rát.

Trên tường, đèn sáng chập chờn, rồi từ bóng đen, một bàn tay cháy sém vươn ra nắm lấy cổ tay cô.

“Phong!”

Anh lao đến, kéo cô ra. Tay anh va vào tường — vết bàn tay biến mất, để lại mùi khét.

Anh nhìn vết cháy trên cổ tay cô: vệt đỏ như chữ số 7.

“Em bị đánh dấu rồi,” anh nói, giọng run. “Nó muốn em làm ‘người trực mới’.”

“Không.” Linh lắc đầu. “Chúng ta phải gạch tên.”

Họ tìm đến thang máy “Không Số”. Cửa vẫn đóng, bảng chữ “ký tên đi” còn đó.

Phong rút từ túi áo chiếc bút sắt, chính là cây bút từng dùng đêm họ gạch tên cũ. Anh cắm đầu bút vào lòng bàn tay, để mực đen hòa với máu.

“Em đặt sổ lên cửa,” anh nói. “Anh viết chồng.”

Cô làm theo.

Trang sổ mở ra đúng dòng “Ca 3h13 – người trực: Linh / Phong”.

Anh run tay, viết đè lên hai cái tên bằng một hàng chữ:

“KHÔNG CA.”

Ngay lập tức, hành lang rung mạnh. Đèn trần nổ “bốp” liên tiếp, mảnh thủy tinh rơi xuống như mưa.

Gió thốc qua, thổi tung sổ, giấy bay như bầy chim trắng.

Cửa thang máy từ từ hé mở, ánh sáng đỏ hắt ra, nhuộm cả hành lang.

Từ bên trong, người phụ nữ cháy sém bước ra.

Lần này, cô không gào, không đe dọa. Cô chỉ nhìn Linh, đôi mắt sâu thẳm, giọng khàn như tro:

“Cảm ơn. Nhưng vẫn còn một ca nữa.”

“Ca nào?” Phong hỏi.

“Ca của kẻ đã viết.”

Anh hiểu ngay.

Cô ta nói về người kỹ sư năm 1997 — kẻ đã mở cửa cho lửa tràn ra.

Anh Thành từng nói người đó tên Hào, chết trong thang máy.

Nhưng Phong chợt nhớ — trong log thang máy đêm họ đóng tầng hầm, có một dòng “Door maintenance – H”.

Chữ “H” ấy, hệ thống tự sinh.

“Anh là Hào kế tiếp,” Linh thì thầm.

Đèn đỏ nhấp nháy. Cửa thang mở rộng thêm.

Trong lòng thang, họ thấy một cầu thang xoắn ốc bằng kim loại, đi xuống vô tận.

Trên mỗi bậc, có khắc những chữ mờ: “Một người giữ – một người đi.”

Phong nhìn Linh.

“Anh hiểu rồi. Muốn tầng này ngủ thật sự, phải có người ở lại.”

“Không. Đừng.”

“Em còn bị đánh dấu. Nếu anh không đi, lần tới nó sẽ kéo em.”

Anh cười nhẹ, vuốt tóc cô.

“Anh chỉ đi đến khi đèn tắt. Khi đèn tắt, anh sẽ trở thành khoảng trống. Không ai nhớ, không ai gọi, và nó sẽ không cần người nữa.”

Cô khóc, nhưng không có nước mắt. Ở tầng này, mọi thứ ẩm mà khô.

“Anh hứa quay lại.”

“Không. Chỉ hứa rằng, nếu nghe tiếng gõ ba lần — đừng mở cửa.”

Anh bước vào buồng thang, tay cầm sổ.

Ánh đỏ chiếu lên mặt anh, khiến nó nhòe dần, như đang hòa vào kim loại.

Cửa đóng chậm rãi. Tiếng thang máy vang xuống sâu, từng “ting” rời rạc, rồi im hẳn.

Linh ngồi lại bên hành lang.

Không gian dần sáng trắng, như sương tan. Cô thấy bức tường tróc sơn của tầng 12, tấm thảm quen, và tiếng xe ngoài phố — âm thanh trở lại.

Cô về được.

Căn hộ 1203 vẫn nguyên. Bàn, ghế, muối, sợi chỉ đỏ, tất cả ở chỗ cũ.

Chỉ thiếu Phong.

Cô mở sổ ra. Trang cuối cùng vẫn là dòng “KHÔNG CA”, nhưng dưới đó, mực loang thành một câu:

“Đã ngủ.”

Cô bật khóc. Nhưng giữa tiếng nấc, cô nghe tiếng “ting” rất khẽ — thang máy dừng ở tầng 12.

Cửa mở.

Không ai bước ra, chỉ có một tờ giấy rơi xuống sàn.

Linh nhặt lên.

Giấy in log hệ thống, nét chữ Phong quen thuộc:

“03:13 – Floor None – Door Closed – Status: Resting.”

Tối hôm đó, cô ngồi viết lại mọi chuyện, như một báo cáo, hay một nghi thức.

Dưới dòng cuối, cô ghi thêm:

“Nếu tầng 13 trở lại, hãy dạy nó ngủ, không phải xóa nó.”

Cô gấp sổ, đặt vào ngăn kéo, cạnh chiếc gương nhỏ quay mặt vào tường.

Trước khi tắt đèn, cô nhìn ra hành lang.

Đèn trần tĩnh, không lập lòe.

Thang máy đứng yên, bảng số hiển thị 12.

Rồi cô nghe, rất khẽ, từ đâu đó sâu bên dưới — tiếng bộp… bộp… bộp…

Nhưng không phải cảnh báo.

Là tiếng gõ nhịp đều, như nhịp tim của một người đang ngủ rất sâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×