Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 13: Lớp Học Trên Giấy Vàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi mảnh gương vỡ tan và Liễu Kha biến mất, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Ít nhất là với những học sinh tầng sáu—những người đã được “giải thoát” khỏi ký ức sai lệch. Họ bắt đầu tỉnh dậy với trí nhớ thật của mình, lộn xộn, rối ren, nhưng ít nhất là không còn đồng loạt như những con rối vô hồn.

Diệp Thư không thể ngủ đêm đó. Cô nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng thở đều đều của Đường Ninh từ giường bên. Có một điều gì đó vẫn còn mắc lại trong lòng cô—như mảnh xương nhỏ trong cổ họng, không đủ lớn để nghẹt thở, nhưng cũng chẳng thể nuốt trôi.

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, cô thấy một vật lạ nằm trên bàn học. Là một cuốn sổ tay màu vàng nhạt, mép đã sờn, giấy hơi ngả nâu như từng bị nước mưa thấm qua rồi phơi khô.

Cô nhìn quanh, Đường Ninh đang pha trà, không ai nhắc gì đến quyển sổ. Cô cầm lên, mở trang đầu.

Chỉ có một dòng:
“Nhật ký lớp học tầng sáu – năm học 1997-1998”

Tim Diệp Thư đập mạnh. Đây là niên khóa của vụ tai nạn năm xưa—thời điểm Liễu Kha từng tồn tại, cũng là mốc khởi nguồn những ký ức bị tráo đổi.

Cô lật sang trang tiếp theo.

Một danh sách tên. Viết bằng bút máy, nắn nót, có phần run rẩy. Gồm cả họ và tên, kèm ngày nhập học. Có khoảng 31 dòng. Mỗi dòng là một con người từng tồn tại.

Khi cô lật gần đến trang cuối, cô nhận ra có vài dòng tên bị gạch mạnh bằng mực đỏ.

“Nguyễn Ngọc Dao – mất tích.”
“Trần Thái Bình – tự tử trong thư viện.”
“Lê Hương Giang – nhảy lầu chưa rõ lý do.”

Và ở dòng gần cuối, tay cô khựng lại khi đọc:
“Diệp Thư – ký ức bị xóa, chưa xác định danh tính thực.”

Cô nín thở.

Đây không phải sổ điểm. Đây không phải bản ghi danh sách đơn thuần. Đây là một bản chép tay… như thể của người đã chứng kiến tất cả.

– Chị Đường… – Cô gọi nhỏ.

Đường Ninh bước lại, nhìn lướt quyển sổ. Khi đọc đến tên Diệp Thư, cô khựng lại. Môi cô mím chặt.

– Không phải em đã học ở đây năm đó. – Diệp Thư lẩm bẩm. – Em còn chưa được sinh ra.

– Em nghĩ vậy. – Đường Ninh đáp chậm rãi. – Nhưng có khi… ký ức của em không khởi đầu từ lúc sinh ra.

– Ý chị là gì?

– Có những người… không sống theo dòng thời gian. Họ được sinh ra từ một nỗi ám ảnh. Một lời gọi. Hoặc một nguyện ước chưa thành.

Diệp Thư im lặng. Cô mở những trang cuối cùng.

Dòng chữ cuối của sổ tay là:
“Người cuối cùng còn giữ được ký ức thật – hãy tìm lớp học dưới sân trường.”

Chiều hôm đó, họ trở lại khu cũ sau hội trường. Dưới chân một bụi cây phượng đã trơ lá, là một lối đi nhỏ dẫn xuống tầng hầm. Nơi này từng là phòng chứa dụng cụ sân khấu, nhưng đã bị khóa từ lâu.

– Chìa khóa đâu ra? – Diệp Thư hỏi.

Đường Ninh không đáp. Cô móc trong túi áo một chiếc chìa rỉ sét, được bọc trong vải đỏ. Cô tra vào ổ khóa. Cạch.

Cánh cửa mở ra, mùi đất cũ và giấy mục tràn lên. Cả hai lần theo lối hẹp xuống tầng dưới. Bóng tối dày như nhung, nhưng bên trong… có ánh sáng lờ mờ rọi ra từ những bóng đèn nhỏ gắn sâu trong tường gạch. Một lối đi dài dẫn họ đến một cánh cửa gỗ, trên đó có tấm bảng treo xiên:
“Phòng học 6B – Niên khóa đặc biệt”

Đường Ninh đẩy cửa.

Không gian bên trong là một lớp học hoàn chỉnh. Bàn ghế sắp xếp ngay ngắn. Bảng đen vẫn còn phấn trắng. Trên tường có treo hình chụp tập thể: lớp học năm 1997, ánh mắt học sinh hướng thẳng vào ống kính.

Nhưng khi Diệp Thư nhìn kỹ, cô nhận ra… có một chỗ trống giữa hai người. Một khoảng trắng. Không phải do ảnh cũ mờ, mà do ai đó từng hiện diện ở đó, rồi bị xóa sạch khỏi tấm hình.

– Là em. – Cô thì thầm.

– Em chưa từng rời khỏi nơi này. – Đường Ninh gật đầu. – Em chỉ bị lãng quên.

Trên bàn giáo viên có một quyển sổ khác, bọc vải đen, dày gấp đôi cuốn sổ tay vàng. Cô mở ra, dòng đầu tiên là:
“Đây là nơi ký ức thật được lưu giữ, khi tất cả đã chọn lãng quên.”

Cô lật từng trang. Từng mẩu chuyện, từng cái tên, từng ký ức đau đớn được ghi lại bằng nét chữ khác nhau. Như thể mỗi học sinh từng trải qua tai nạn, từng bị xóa khỏi trí nhớ người khác… đã để lại một phần hồn mình ở đây.

Diệp Thư lật đến trang cuối. Một dòng duy nhất, viết bằng chữ của chính cô:

“Tôi là Diệp Thư. Tôi đã nhớ lại.”

Tay cô run lên. Cô chưa từng viết điều đó. Nhưng nét chữ là của cô. Cô nhìn sang Đường Ninh. Mắt người kia bình thản, không kinh ngạc, như đã biết.

– Chị đã từng vào đây?

– Khi em lần đầu ngất xỉu ở sân trường. Em nói trong vô thức: “Lớp học cũ còn đang chờ em trở lại.” Chị đã lần theo. Chị thấy quyển sổ, và tên em. Từ đó, chị tin em không chỉ là một học sinh bình thường.

– Em là ai, thật sự?

Đường Ninh siết nhẹ tay cô.

– Em là người được sinh ra từ vết thương không được chữa lành của tầng sáu. Nhưng em cũng là người duy nhất có thể nhớ lại mọi thứ mà người khác đã cố quên.

– Em có thể sửa nó?

– Không. Nhưng em có thể giữ nó. Như một nhân chứng cuối cùng. Như một người gói lại nỗi đau bằng ký ức, chứ không phải trốn tránh.

Họ ngồi trong lớp học cũ đến khi đèn trên trần chớp tắt. Diệp Thư viết lại vài trang đầu trong quyển sổ đen, ghi lại mọi chuyện đã xảy ra, tên những người đã từng biến mất, những giấc mộng lặp đi lặp lại, những lần bị thay thế, và… cả những lần được giữ lại bởi một người duy nhất: Đường Ninh.

Trước khi rời đi, cô viết thêm một dòng ở trang cuối:

“Nếu ai đó tìm thấy nơi này, xin đừng quên tên tôi. Tôi là Diệp Thư – và tôi đã từng yêu, từng đau, từng sống thật, ở tầng thứ sáu của ký ức.”

Cửa phòng học khép lại.

Trong bóng tối, ánh sáng từ quyển sổ vàng nhạt tiếp tục nhấp nháy, như một trái tim còn đập giữa hàng vạn ký ức bị bỏ quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!