Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 15: Tầng Sáu Không Còn Gọi Tên Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Diệp Thư bước vào lớp, vẫn như thường lệ. Ánh nắng chiếu xiên qua ô cửa kính bụi mờ, rọi lên bảng đen vài vệt sáng vàng. Mọi thứ dường như yên ổn, như thể những đêm 3 giờ sáng chỉ là một giấc mơ kỳ quái kéo dài.

Nhưng khi cô ngồi xuống, cô nhận ra mình không còn được chào.

Không phải ai cũng có thói quen chào nhau mỗi sáng, nhưng hôm nay, điều bất thường không nằm ở sự im lặng—mà nằm ở ánh mắt của họ. Những ánh mắt nhìn xuyên qua cô, như thể ghế của cô vẫn còn trống, như thể không có người nào ngồi ở đó cả.

Lúc cô vẫy tay gọi Lê Dung, người từng nhiều lần nhờ cô chép bài khi ốm, thì Lê Dung chỉ hơi cau mày rồi quay đi, lặng lẽ mở tập.

“Có thể là tâm trạng xấu,” cô tự nhủ.

Cô chạm vai Đinh Hạo phía trước, cười: “Cho mình mượn vở toán buổi trước chút nha.” Nhưng Đinh Hạo không phản ứng. Anh ta chỉ khẽ gạt tay cô ra như phủi bụi, rồi tiếp tục giải bài trên bàn.

Cơn lạnh dọc sống lưng tràn xuống như một làn nước. Diệp Thư nhìn quanh lớp, cố tìm gương mặt quen thuộc nhất.

Đường Ninh đang bước vào lớp, tay cầm cặp, mái tóc thắt gọn gàng như thường lệ, vẻ bình tĩnh không đổi. Cô tiến về phía Diệp Thư, ánh mắt quét một lượt—nhưng không dừng lại. Cô đi lướt qua, ngồi xuống bàn sau như chưa từng biết đến sự tồn tại của Diệp Thư.

Tim Diệp Thư nảy lên, rồi như bị bóp nghẹt.

Cô đứng dậy, đến sát bàn Đường Ninh, khẽ gọi: “Chị Ninh.”

Đường Ninh ngẩng lên, ánh mắt tỉnh táo nhưng xa lạ.

– Em gọi tôi?

– Em là Diệp Thư mà…

Đường Ninh nhìn cô như đang cố lịch sự.

– Em có nhầm người không?

Một tiếng chuông vang lên, cắt ngang không gian. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, điểm danh như mọi ngày. Nhưng khi đến cuối danh sách, bà dừng lại.

– Ơ… thiếu ai đó thì phải…

Bà nhìn chỗ trống bên dưới tên cuối cùng.

– À mà thôi, chắc tôi nhớ nhầm.

Không ai nhắc gì đến Diệp Thư.

Không ai nhắc gì đến cái tên ấy.

Không ai nhìn thấy cô.

Suốt buổi học hôm đó, Diệp Thư thử mọi cách. Gọi tên từng người. Vẫy tay. Viết giấy. Vẽ hình. Lật bàn. Đập sách. Mọi hành động của cô chỉ như tiếng gió nhẹ lướt qua. Không ai phản ứng. Cô tồn tại, nhưng cũng không tồn tại. Cô ngồi đó, nhưng cũng như bị hòa tan vào không khí.

Giữa trưa, cô chạy đến phòng giáo viên. Cô giáo môn Văn, người từng khen bài tập làm văn của cô viết như truyện ngắn chuyên nghiệp, đang uống trà.

– Cô ơi, em là Diệp Thư.

Người giáo viên ngẩng lên, ánh mắt hốt hoảng.

– Em… em vào bằng đường nào?

– Em… em đi thẳng từ lớp học.

– Không thể nào. Ở đây không có học sinh tên đó. Danh sách năm nay không có ai tên như vậy cả.

– Nhưng bài văn em viết, hôm thứ Hai…

– Tôi không nhớ. Xin lỗi, em là ai?

Chiều hôm ấy, khi quay về phòng ký túc, cô thử chìa khóa vào ổ như thường lệ. Ổ khóa không nhúc nhích. Cô gõ cửa. Người mở ra là bạn cùng phòng cũ. Cô ta cau mày:

– Em tìm ai?

– Em… là người ở đây. Giường bên trái.

– Giường bên trái trống từ đầu học kỳ.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Đêm đó, 03:00, Diệp Thư ngồi một mình ở hành lang tầng sáu. Cô ôm đầu, ánh mắt mờ đi, cổ họng khô khốc. Bao nhiêu đêm cô đã lắng nghe tiếng gõ cửa của người khác. Bao nhiêu đêm cô giữ tên từng người một. Bao nhiêu mảnh giấy, bao nhiêu lời thì thầm, cô đều giữ.

Nhưng giờ… chính cô là người bị lãng quên.

Và tệ hơn, không ai ghi lại tên cô.

Cô bước đến từng cánh cửa. Gõ.

Cốc… cốc… cốc…

Không ai mở.

Lê Dung không mở.

Đinh Hạo không mở.

Đường Ninh không mở.

Cô ngồi bệt xuống sàn, nước mắt không rơi, chỉ là khoảng trống bên trong lòng ngày càng rộng ra.

Sáng hôm sau, cô lần mò về lớp học cũ dưới tầng hầm, nơi từng có quyển sổ đen lưu ký ức. Bàn giáo viên trống trơn. Cuốn sổ không còn ở đó. Cô mở từng hộc tủ, từng ngăn, lục tung lớp học. Không có gì.

Trên bảng đen, một dòng chữ nguệch ngoạc bằng phấn:

“Ký ức chỉ tồn tại khi có người muốn giữ nó.”

Cô lùi lại. Đột nhiên, đầu cô ong lên một nhịp. Như ai đang hét vào tai: “Chị không được quên! Nếu chị cũng quên, em sẽ biến mất mãi mãi!”

Đó là giọng của chính cô.

Tối hôm ấy, cô quay về nơi đầu tiên tiếng gõ vang lên—căn phòng cô từng sống. 03:00. Cô đặt tay lên cửa. Nhưng lần này, cô không gõ.

Cô khẽ thì thầm.

– Chị Ninh. Em là Diệp Thư.

Từ bên trong, có tiếng chuyển động. Một lúc lâu, cửa hé ra.

Đường Ninh đứng đó. Ánh mắt mơ hồ.

– Em là…

– Em là người chị từng giữ lại. Người từng lắng nghe. Người từng thắp đèn mỗi đêm cho những người lãng quên.

– Em nói… em là Diệp Thư?

– Vâng.

Đường Ninh nhắm mắt một lúc.

– Cái tên này… hình như… từng có trong giấc mơ của chị.

Cô giơ tay, chạm nhẹ vào trán Diệp Thư. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng ánh sáng dịu nhẹ lan ra. Giống như khi một tấm kính phủ bụi được lau qua.

– Em là thật. – Đường Ninh thì thầm. – Em là người cuối cùng chị nhớ được.

Cô kéo Diệp Thư vào, ôm thật chặt.

– Em không cần phải gõ nữa.

Tầng sáu lặng đi. Và tên cô—Diệp Thư—lại một lần nữa được gọi.

Không to. Không vang. Nhưng đủ để giữ cô lại, giữa lớp ký ức không người trông nom.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!