Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 18: Hồ Sơ Không Có Mặt Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió tháng bảy trườn qua các ô cửa kính bụi mờ, len vào lớp học với thứ mùi nắng hanh lạnh lẽo đặc trưng của tầng sáu. Kể từ đêm mà Minh Y tan vào làn khói, mọi thứ tưởng như bình lặng. Nhưng bình lặng luôn là lớp vải mỏng manh che đậy cơn giông đằng sau.

Sáng thứ Hai, Diệp Thư đến thư viện tìm lại hồ sơ học sinh cũ. Cô muốn chắc chắn Minh Y không bị xóa bỏ như những người từng bị lãng quên. Nhưng trong khi lật đến năm 2002, cô bỗng phát hiện một hồ sơ kỳ lạ.

Trang bìa đã ố vàng, nhưng phần đánh số góc trên bên phải vẫn còn rõ: HS-2002-37.

Cô mở ra. Trong đó không có ảnh thẻ. Không tên. Không ngày sinh. Không lớp. Chỉ có một dòng chữ viết tay bằng mực đỏ:

“HỒ SƠ NÀY KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÊN.”

Phía dưới, là dòng chú thích bằng máy đánh chữ:

“Tồn tại không xác định. Không sinh. Không mất. Không có trong sổ điểm, nhưng luôn hiện diện trong lớp. Không ai nhớ được gương mặt.”

Cô lật đến trang cuối. Chỉ một dòng ngắn:

“Nếu ai mở hồ sơ này, ký ức sẽ bắt đầu bị xóa ngược.”

Cô vội đóng hồ sơ lại.

Nhưng đã quá muộn.

Từ hôm đó, Diệp Thư bắt đầu quên.

Không phải quên bài học. Không phải quên mật khẩu điện thoại.

Mà là… quên chính mình.

Sáng sớm, cô không còn nhớ đã đánh răng chưa. Trưa, cô lúng túng không biết đường về phòng ký túc. Tối, cô ngồi trong bóng đèn ngủ mờ, nhìn tay mình mà không chắc đó là tay ai.

Đường Ninh bắt đầu lo lắng.

– Em đang… biến mất từ từ. Giống như Minh Y, giống như những người từng bị gọi tên rồi quên. Nhưng lần này, là em tự mở hồ sơ.

– Em… không chắc nữa. Có khi nào… em từng là người trong hồ sơ?

– Không. Em là Diệp Thư. Em có ảnh thẻ, có tên lớp, có bài kiểm tra, có chữ viết.

– Nhưng nếu người đó chưa từng có gì cả… họ có thể là ai đó đã chui vào bên trong em?

Đêm đó, cô mơ.

Trong giấc mơ, có một lớp học cũ. Mười hai cái bàn. Không học sinh. Không bảng. Không giáo viên.

Chỉ có một chiếc bàn đặt giữa lớp, trên đó là hồ sơ không tên.

Cô bước lại gần. Và một bàn tay trắng nhợt từ trong hồ sơ thò ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh.

Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ xuống lưng áo.

03:00.

Giường bên cạnh, Đường Ninh vẫn ngủ.

Nhưng trên bàn học cạnh giường, cuốn hồ sơ HS-2002-37 đang mở ra.

Ngày hôm sau, cả lớp 11A2 được thông báo rằng có một học sinh mới sắp chuyển vào, theo diện đặc biệt. Không ai biết tên. Không có hồ sơ. Không có hồ sơ y tế, không có ảnh. Cô giáo chủ nhiệm chỉ nói:

– Bạn ấy sẽ ngồi cuối lớp. Bàn cuối cùng. Nhưng các em không cần giao tiếp.

Khi chuông vang, cánh cửa mở.

Một người bước vào.

Cô ta mặc đồng phục cũ, dáng người nhỏ. Gương mặt bị tóc che kín. Không ai nhìn thấy rõ. Không ai dám hỏi. Không ai được nhắc.

Cô giáo giới thiệu:

– Bạn ấy tên là...

Im bặt. Như thể cổ họng bị bóp nghẹn. Miệng mấp máy, nhưng không thành tiếng.

– Bạn... sẽ ngồi bàn cuối.

Không ai vỗ tay. Không ai nói gì. Không ai thắc mắc.

Và suốt cả buổi học, cô gái ấy không viết gì, không ngẩng đầu, không đi vệ sinh. Nhưng chiếc ghế ấy—từng trống suốt năm học—giờ đã có người.

Tối hôm đó, Diệp Thư lật lại hồ sơ. Lúc đầu không dám. Nhưng rồi cô biết, nếu không đối diện, mọi thứ sẽ cứ tiếp tục mờ đi, tan dần như sương.

Cô mở trang giữa.

Một dòng mới vừa xuất hiện:

“Tôi đã bước vào lớp. Tôi đã có chỗ. Giờ tôi sẽ có tên.”

Cô đóng sập hồ sơ, chạy xuống phòng Đường Ninh.

– Chị… chị có thấy học sinh mới không?

– Có.

– Chị nhớ mặt bạn ấy không?

Đường Ninh lắc đầu. Một biểu cảm xa xăm.

– Không. Mà kỳ lạ là… chị từng nhớ. Nhưng giờ thì… như thể nó chưa từng ở đó.

– Chính xác! Em cũng thấy vậy. Và có gì đó rất… sai.

– Em nghĩ bạn ấy là…?

– Không phải học sinh. Mà là ký ức không được sinh ra.

– Ký ức?

– Có thể là một suy nghĩ bị bỏ lỡ. Một ánh mắt không ai nhìn. Một câu chuyện chưa từng được kể. Nhưng nó đủ mạnh để tạo ra một thực thể. Và khi nó được viết xuống… nó bắt đầu tồn tại.

– Vậy… em phải làm gì?

– Em phải nhớ gương mặt bạn ấy. Trước khi em quên mất chính mình.

Sáng hôm sau, Diệp Thư đến lớp sớm. Cô ngồi đối diện với cô gái mới.

Cô gái không nói gì. Nhưng Diệp Thư nhìn thẳng vào mắt người ấy.

Trong đôi mắt kia… không có tròng đen. Chỉ là một màn sương trắng, lờ mờ hình ảnh: chiếc bàn, hồ sơ, giấc mơ, và bóng dáng chính Diệp Thư.

– Em là ai? – cô hỏi.

Cô gái nghiêng đầu.

– Em là phần bị xóa khỏi chị.

– Em không có tên.

– Nhưng chị đã gọi em bằng suy nghĩ. Và em đến.

– Em muốn gì?

– Em muốn sống. Em muốn có chỗ. Em muốn được nhớ. Nếu chị không nhớ em… em sẽ chiếm lấy chị.

Cô gái đưa tay ra. Những ngón tay trắng như sáp nến, lạnh và vô hình, xuyên qua bàn, chạm vào cổ tay Diệp Thư.

– Không!

Diệp Thư lùi lại, hét lên. Lúc ấy, Đường Ninh bước vào lớp.

– Thư!

Giọng gọi ấy như kéo lại một phần hiện thực. Cô gái không tên chững lại. Mắt không tròng chuyển hướng. Nhìn Đường Ninh. Rồi… tan dần như khói mỏng.

Hồ sơ HS-2002-37 được thu hồi. Nhưng Diệp Thư biết, nó sẽ không biến mất.

Nó chỉ đang chờ lần mở tiếp theo.

Tối hôm ấy, trong ngăn kéo bàn học, Diệp Thư viết một dòng:

“Ký ức không được sinh ra không có nghĩa là không tồn tại. Nhưng nếu ta chọn nhớ điều khác, nó sẽ không có chỗ để bám vào.”

Và từ đó, mỗi ngày, cô đều gọi tên Đường Ninh trước tiên.

Để chắc rằng, dù thứ gì có đến, cô vẫn còn người để giữ lại mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!