Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 20: Âm Hưởng Cuối Cùng Của Dàn Hợp Xướng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng hát đầu tiên cất lên vào khoảng nửa đêm, khi cả khu ký túc đã tắt đèn và gió bắt đầu lùa từ hành lang tầng sáu. Diệp Thư đang đọc lại những ghi chú vụ cũ về lớp 12A thì bất chợt nghe một chuỗi âm ngân dài vang qua cửa sổ, nhẹ như tiếng ai đó thở, mảnh như gió lướt qua dây đàn.

Một giọng nữ. Mơ hồ. Lạ lẫm. Không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào cô từng nghe. Nhưng nó khiến tim cô nảy lên một nhịp… như có thứ gì đó bị khơi lại từ tầng ký ức sâu nhất.

Cô mở cửa sổ, nhìn ra sân trường tối đen. Bên ngoài chỉ có bóng cây và vài ngọn đèn đỏ lập lòe. Nhưng âm thanh kia thì rất thật.

Cô vội kéo áo khoác, chạy về phía phòng âm nhạc cũ. Căn phòng ấy đã bị khóa từ năm lớp 12 của một học kỳ xa lắc, sau một sự kiện từng khiến nhiều giáo viên không dám nhắc đến.

Phòng nhạc nằm ở cuối dãy hành lang tầng sáu, gần phòng sinh hoạt chung. Cửa phòng đã mục, bảng hiệu gỗ đã mờ tên. Chỉ có vết sơn đỏ trên tường là còn nguyên: “CẤM MỞ – NGUY HIỂM.”

Diệp Thư dùng cây thước dài bẩy nhẹ then cửa. Một tiếng “cạch” khô khốc vang lên. Không khí bên trong như đặc quánh lại. Một mùi cũ kỹ xộc ra, mùi gỗ ẩm, vải mốc và… tro tàn.

Cô bật đèn pin điện thoại.

Trong căn phòng bụi phủ đầy, những dãy ghế học sinh xếp vòng cung, giữa phòng là chiếc đàn piano đứng, phủ khăn đen. Bên dưới là bục chỉ huy bị mục nát.

Trên tường, hàng chữ bằng phấn trắng vẫn còn:

“Bản giao hưởng số 6 – Lời của người không tên.”

Một lớp bụi dày phủ lên các bản nhạc cũ.

Cô tiến lại gần, mở bản nhạc đầu tiên.

Dòng chữ đầu tiên khiến cô rùng mình: “Không được hát khi chỉ có một mình. Nếu nghe thấy khi đang một mình, hãy bịt tai lại.”

Tiếng hát lại cất lên, lần này gần hơn.

Cô giật mình quay lại. Không ai cả. Nhưng âm thanh dội lại từ ba phía. Rồi cô thấy… trên bục chỉ huy, một bóng nữ đang đứng đó, tay giơ lên như điều khiển cả căn phòng.

Mái tóc dài, áo đồng phục xưa cũ, thân hình gầy gò. Không rõ mặt. Nhưng rõ ràng là đang… hát.

Không mở miệng. Nhưng giọng hát phát ra từ thân thể đó.

– Em là ai? – Diệp Thư lùi lại, hỏi.

Không ai trả lời. Nhưng tiếng hát chuyển tông, cao vút.

Ánh đèn điện thoại bỗng nhấp nháy, rồi tắt phụt. Căn phòng chìm vào bóng tối.

Đúng lúc đó, Đường Ninh xuất hiện từ hành lang, vừa gọi vừa mở đèn pin:

– Thư!

Cô lao đến bên Diệp Thư. Khi ánh sáng quét qua, cái bóng trên bục chỉ huy biến mất.

Cả hai người ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh tường, thở dốc.

– Em nghe tiếng hát… – Diệp Thư thì thào.

– Chị nghe thấy đoạn cuối. Nó… làm chị nhớ tới giấc mơ mà chị từng quên.

– Có thể… tiếng hát đó đánh thức lại những ký ức từng bị phong ấn.

– Vậy ai là người đầu tiên cất lên bài hát này?

Diệp Thư đứng dậy, lật các bản nhạc. Ở tờ cuối cùng, cô tìm được một mẩu giấy gấp nhỏ nhét bên dưới tấm nỉ.

“Tên em là Liễu Linh. Em viết bản hợp xướng này cho lễ chia tay năm đó. Nhưng sau buổi diễn tập đầu tiên, cả nhóm đều nói nghe thấy âm thanh thứ hai – âm thanh của chính họ từ tương lai.”

Trang kế tiếp:

“Người cuối cùng hát bài này – không còn trở lại. Và giọng của người đó… hòa vào bản nhạc. Em không nhớ mặt bạn ấy. Không ai nhớ. Nhưng tiếng hát thì còn.”

Sáng hôm sau, Đường Ninh tra cứu trong hồ sơ cũ, tìm được tên Liễu Linh – học sinh lớp 12A1 năm 2004. Cô từng là trưởng nhóm hợp xướng, và là người sáng tác chính bản “Lời của người không tên.” Nhưng theo ghi chú của trường, bản nhạc bị thu hồi ngay sau buổi diễn tập, vì một sự cố chưa rõ nguyên nhân.

Có tám học sinh tham gia hợp xướng đột nhiên đồng loạt bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, tất cả đều nói một câu giống nhau:

“Tôi nghe thấy chính mình đang chết đi.”

Và từ đó, bản nhạc bị cấm, phòng nhạc bị niêm phong.

Tối hôm đó, Diệp Thư và Đường Ninh quay lại phòng nhạc. Họ quyết định hát lại đoạn đầu tiên—nhưng sẽ dừng trước đoạn điệp khúc.

Căn phòng chìm trong ánh sáng đèn cầy, họ ngồi sát bên nhau, nhìn bản nhạc đã mờ chữ.

Khi Diệp Thư hát những nốt đầu tiên, gió lùa qua khe cửa sổ. Không gian rung lên nhè nhẹ. Đường Ninh theo sau bằng giọng thứ hai, hòa quyện vào.

Nhưng khi đến đoạn nối, một giọng thứ ba vang lên.

Giọng nữ. Đầy nỗi đau. Hát bằng thứ âm sắc không giống bất kỳ người nào còn sống.

Cả hai dừng lại, nhìn nhau.

Tiếng hát kia không dừng.

Và giữa căn phòng, trên bục chỉ huy… bóng nữ kia lại xuất hiện. Nhưng lần này, Diệp Thư nhận ra – đó là Liễu Linh.

Cô gái với ánh mắt xa xăm, làn da mỏng như giấy, đang đưa tay ra về phía họ.

Một giọng thì thầm vang trong đầu Diệp Thư:

– Em chưa từng được hát đến đoạn cuối. Hãy để em kết thúc nó.

Diệp Thư gật nhẹ. Cô đứng lên, bước về phía bục chỉ huy, dừng trước mặt Liễu Linh.

– Em sẽ hát cùng chị.

Đường Ninh đứng dậy, nắm tay cô, cùng bước tới.

– Không ai bị bỏ lại giữa giai điệu dang dở.

Cả ba cùng hòa giọng.

Lần đầu tiên, bản nhạc vang lên đầy đủ trong suốt hai mươi năm.

Khi giai điệu cuối cùng ngân lên, thân ảnh của Liễu Linh dần tan vào ánh sáng.

Trước khi biến mất, cô thì thầm:

“Cảm ơn… vì đã nghe em.”

Ngày hôm sau, khi phòng âm nhạc được mở chính thức để kiểm tra sửa chữa, người ta tìm thấy một bản nhạc hoàn chỉnh chưa từng được biết đến.

Tiêu đề: “Lời của Người Không Tên – Hợp Xướng Cho Ba Giọng.”

Người ký tên sáng tác: Liễu Linh – 2004.

Phía dưới, có thêm hai chữ viết tay mới, mực còn tươi:

“Đường Ninh & Diệp Thư – 2025.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!