Ký túc xá nữ khu C đã từ lâu không còn sử dụng tầng hai. Từ khi một phần trần hành lang sụp xuống và các phòng bắt đầu có hiện tượng nấm mốc lan nhanh, toàn bộ tầng được niêm phong để chờ sửa chữa. Nhưng sinh viên truyền tai nhau rằng, không phải vì xuống cấp mà người ta khóa cửa, mà bởi mỗi đêm đều có ánh đèn vàng hắt ra từ phòng 204, dù bên trong không ai ở.
Diệp Thư biết tin này qua một mẩu giấy nhét lén dưới hộc bàn mình:
“Nếu chị nghe thấy tiếng mở khóa vào lúc 2:04 sáng, đừng đi ra khỏi phòng. Có ai đó vẫn chưa chịu rời khỏi 204.”
Dưới cùng không ký tên.
Nhưng dòng chữ đó quen thuộc, như nét viết của chính cô khi còn nhỏ.
Đêm ấy, như một mệnh lệnh vô hình, Diệp Thư không thể ngủ. Đúng 2:03, tiếng “cách” nhỏ vang lên từ ngoài hành lang. Một giây sau, ánh đèn vàng lờ mờ rọi xuyên qua rèm cửa sổ khu tầng hai, như ai đó vừa bật công tắc.
Cô khoác áo mỏng, đi ra khỏi phòng. Đường Ninh vẫn đang ngủ, thở nhè nhẹ.
Khi cô đến lối cầu thang tầng hai, cánh cửa từng được hàn khóa nay đã mở toang. Không có dấu cắt. Không có tiếng va chạm. Chỉ như… nó chưa từng bị khóa.
Cô bước lên.
Tầng hai im lặng đến ngột ngạt. Dãy hành lang ẩm mốc, tường loang lổ vết nước. Những cánh cửa phòng đóng im lìm. Nhưng ở giữa dãy, cửa phòng 204 mở khép hờ, ánh sáng rọi ra từng vệt mờ nhạt, lung linh như ánh nến.
Cô đẩy cửa.
Bên trong, không có ai.
Nhưng một chiếc đèn bàn đang sáng. Và trên bàn, là một cuốn nhật ký cũ, bìa vải xám bạc màu, cạnh nó là một chậu hoa cúc trắng đã khô héo.
Cô mở trang đầu.
“Nhật ký của Thẩm Vân An – năm 2007.”
Trang sau:
“Mình đã yêu chị ấy từ năm mười sáu tuổi. Chị không biết. Hoặc cố tình không muốn biết. Nhưng mỗi ngày được sống trong cùng một không gian, nhìn chị gấp chăn, sấy tóc, cười nhẹ sau mỗi giấc ngủ trưa… đã là phần ký ức quý giá nhất.”
Tim Diệp Thư thắt lại.
Cô không biết Thẩm Vân An là ai. Nhưng từng chữ, từng nét viết, mang theo nhịp đập của một người từng yêu rất thật. Một người đã sống, và… từng chờ.
Trang giữa cuốn nhật ký:
“Ngày 14/7 – Hôm nay chị dọn đồ. Chị nói mình chuyển về nhà ngoại vì bố mẹ không yên tâm để con gái ở ký túc. Chị bảo giữ liên lạc. Nhưng mình biết… đây là lần cuối mình thấy chị. Và mình không dám giữ chị lại. Vì nếu chị không ở lại vì tình cảm, thì sự giữ ấy sẽ thành ích kỷ.”
“Tối nay mình sẽ ngủ lại phòng này một mình. Không bật quạt. Không đóng rèm. Nếu mai thức dậy, chị không quay lại, mình sẽ quên. Nhưng nếu chị trở về…”
Trang cuối cùng:
“…thì xin chị đừng gọi tên em nữa. Vì em không còn trong thế giới ấy.”
Bút mực nhòe xuống tận mép giấy.
Diệp Thư khẽ run tay.
Cô cảm giác như… vừa chạm vào một phần quá khứ mà cô từng gắn bó, nhưng ký ức lại trơn tuột như sợi chỉ đứt.
Cô bật khóc mà không hiểu vì sao.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau. Diệp Thư quay lại.
Một cô gái mặc đồng phục kiểu cũ, mái tóc dài buông xuống, đứng lặng nơi khung cửa. Mắt đỏ hoe, nhưng khuôn mặt bình thản.
– Chị đã quay lại.
– Em là… Thẩm Vân An?
– Không. Em là phần ký ức mà chị từng bỏ quên.
– Chị… không nhớ.
– Em biết. Nhưng tình cảm thật thì không cần phải nhớ bằng đầu.
– Em còn ở đây bao lâu?
– Cho đến khi chị dám mở cánh cửa cuối cùng trong tim. Dám đối diện với bản thân chị ở tuổi mười bảy. Dám nhìn thẳng vào tình cảm mà chị đã chạy trốn.
Diệp Thư cúi đầu. Giọng nghèn nghẹn.
– Chị đã… từng yêu em sao?
– Chị từng rất sợ.
– Sợ gì?
– Sợ nếu thừa nhận yêu em… chị sẽ mất tất cả.
Vân An bước lại gần, bàn tay vươn ra chạm vào tay cô. Lạnh. Nhẹ. Nhưng đầy thực tại.
– Nhưng chị đã mất em. Vẫn mất mà.
Giây phút ấy, nước mắt Diệp Thư rơi không ngừng. Những mảnh vụn ký ức vỡ òa.
Cô nhớ buổi chiều cả hai ngồi trên mái thư viện, cùng chia nhau bánh mì gối. Nhớ tiếng cười lặng lẽ sau khi cả phòng ngủ trưa, chỉ hai người rón rén trò chuyện bằng mẩu giấy truyền tay. Nhớ cả những lần ánh mắt gặp nhau qua gương… rồi lại vội né tránh.
Vân An ôm cô vào lòng.
Không còn lạnh.
Chỉ là hư vô mang hơi ấm.
Khi ánh sáng đèn phòng 204 dần tắt, và bình minh len qua ô cửa nhỏ, Diệp Thư một mình ngồi lại. Cuốn nhật ký đã biến mất. Hoa cúc cũng không còn.
Chỉ còn một tờ giấy duy nhất, ép trên bàn:
“Em đã yêu chị rất lâu. Kiếp này không đủ, thì mượn ký ức để giữ lại. Nhưng nếu chị đã nhớ ra, em có thể yên tâm rời đi rồi.”
Tờ giấy trắng bỗng xám đi ở viền mép, rồi tan dần thành bụi trong nắng sớm.
Hôm ấy, khi trở về phòng, Đường Ninh vừa thấy Diệp Thư đã hỏi:
– Em lại xuống tầng hai?
– Ừ.
– Có gặp ai không?
Diệp Thư nhìn ra cửa sổ. Một thoáng ánh sáng vàng như còn đọng lại trên kính.
Cô cười.
– Có gặp một người. Rất quen. Rất… xưa.
Tối hôm đó, trước khi ngủ, cô mơ thấy một căn phòng đầy nắng. Có một cô gái đang cắm hoa cúc vào lọ thủy tinh, ngoảnh lại mỉm cười với cô, dịu dàng nói:
– Em chỉ ngủ một lúc thôi. Lần này chị đừng đi đâu nhé.
Diệp Thư mở mắt.
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ. Và trong lòng cô, có một tên gọi… đã khắc sâu trở lại.
Thẩm Vân An.