Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 22: Chiếc Đài Cassette Không Băng Ghi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kho chứa đồ nằm trên tầng thượng của dãy nhà B từ lâu đã trở thành nơi lưu giữ các vật dụng cũ, đồ bị hỏng hoặc không còn sử dụng trong trường. Mỗi học kỳ đều có sinh viên tình nguyện được cử lên sắp xếp lại nơi này, nhưng ai cũng tìm lý do từ chối. Không ai nói rõ nguyên nhân, chỉ lắc đầu bảo rằng nơi ấy “có tiếng động vào ban đêm.”

Tuần ấy, Diệp Thư được phân công kiểm tra danh mục thiết bị hư, do một đợt kiểm kê bất chợt của phòng quản trị. Cô lên tầng thượng một mình, trời vừa chập tối, gió lạnh len qua những khe tường nứt.

Kho chứa không có đèn. Cô dùng đèn pin từ điện thoại, bước chậm vào giữa một rừng tủ sắt, ghế gãy, loa thùng phủ bụi và những cuộn dây điện cũ kỹ.

Trong góc phòng, nằm phủ vải bạt xám, là một chiếc cassette đời cũ, loại dùng băng từ và có hai loa hai bên, tay xách mạ kim loại. Có mảnh giấy dán bên cạnh: “Không hoạt động từ 1995 – không vứt, có người dặn giữ lại.”

Cô ngồi xuống, tò mò mở nắp băng. Trống không.

Không có pin. Không cắm điện.

Cô vừa xoay nút âm lượng thì... một tiếng “cạch” vang lên.

Đèn báo sáng đỏ. Loa bật. Rồi giọng nói cất lên, mờ, chậm và khàn như gió xuyên giấy mỏng:

– Cậu… đã lỡ hẹn với tôi… lần thứ ba rồi…

Diệp Thư lùi lại, tim đập dồn dập.

Giọng nữ ấy không rõ tuổi. Nhưng có gì đó rất quen. Một cảm giác nghèn nghẹn trào lên nơi cổ họng.

Cô đưa tay tắt cassette. Nhưng nút không hoạt động. Đèn báo vẫn sáng, giọng vẫn vang:

– Cậu có biết tôi đã đợi bao lâu… trong từng khung giờ gãy đôi?

Cô lùi ra khỏi kho, đóng cửa, nhưng từ bên trong, âm thanh vẫn theo sau.

Tối đó, cô kể lại mọi thứ với Đường Ninh. Hai người cùng quay lại kho với một loa di động để ghi âm.

Lần này, đúng 3:33 sáng, cassette tự động bật lên. Giọng nói phát lại đoạn cũ, rồi tiếp nối:

– Tôi đã hẹn cậu năm 1995, trong căn phòng phát thanh cũ. Cậu nói sẽ tới, mang theo bài hát chúng ta cùng thu lần cuối. Nhưng cậu không đến. Và tôi... đã không rời khỏi căn phòng đó nữa.

– Phát thanh viên? – Đường Ninh thì thào.

– Có thể. Em nhớ có một vụ mất tích năm đó. Một sinh viên nữ tên Hạ Lam, chuyên viên phát thanh. Bị mất tích ngay trong phòng ghi âm. Không ai tìm thấy xác. Chỉ thấy chiếc đài cassette đang phát bài hát dang dở.

– Có bài hát nào lưu lại không?

– Có thể còn trong kho tư liệu âm thanh. Em thử kiểm tra.

Sáng hôm sau, Diệp Thư tra cứu tại phòng phát thanh cũ, tìm được một cuộn băng từ ghi “Hạ Lam – tháng 11/1995.”

Cô đem về, mượn máy nghe cũ của phòng nhạc.

Khi bấm play, tiếng guitar đệm vang lên, rồi giọng nữ ca sĩ cất lên—mỏng manh, như hơi thở giữa màn sương:

“Ngày cũ tôi chờ… giữa khung giờ không tên…”

Và sau một đoạn ngắn, giọng ngừng lại.

Rồi vang lên tiếng nói – đúng giọng nữ hôm trước:

“Hạ Lam ghi âm lần cuối, nếu ai còn nhớ tôi, hãy mang bài hát này trở lại nơi hẹn.”

Phía sau, có tiếng đập cửa, vội vã. Rồi băng dừng hẳn.

Diệp Thư biết mình phải quay lại tầng thượng. Đúng 3:33 sáng.

Lần này, cô mang theo máy ghi âm, băng gốc, và một bó hoa bách hợp trắng.

Khi chiếc cassette bật lên, cô nhẹ nhàng mở ngăn băng, đặt cuộn ghi âm vào.

Tiếng cạch vang lên như hồi đáp.

Giai điệu vang khẽ. Bài hát tiếp tục, từ đoạn dở dang.

Khi giọng ca lên nốt cao, cả căn phòng mờ đi, ánh đèn điện thoại chập chờn.

Trước mặt cô, một thân ảnh hiện ra, mặc áo len màu lam, tóc xoã dài, khuôn mặt trắng bệch như pha lê trong suốt, đôi mắt ngấn nước.

– Cậu là…

– Diệp Thư.

– Cậu mang bài hát đến?

– Em nghe nó. Nghe đến tận cùng. Và em biết… chị không thể ra đi khi còn dang dở.

Hạ Lam cười nhẹ. Một giọt lệ rơi, tan giữa không trung.

– Cảm ơn. Lời hứa cuối cùng… đã trọn.

Khi bản nhạc kết thúc, thân ảnh Hạ Lam nhạt dần. Trước khi biến mất, cô để lại một tờ giấy trên nắp cassette:

“Tôi đã yêu người cùng hát với tôi. Nhưng tôi không dám nói. Vì tôi biết nếu nói ra… âm thanh sẽ vỡ.”

Sau đó, cassette không còn hoạt động.

Nhưng khi Đường Ninh bật bản ghi âm đêm ấy để kiểm tra, đoạn cuối xuất hiện giọng nữ lạ:

“Diệp Thư… nếu em có thể giữ được tất cả ký ức, thì em sẽ còn bao nhiêu can đảm để yêu?”

Đêm hôm đó, Diệp Thư nằm cạnh Đường Ninh.

Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa nhẹ.

– Nếu chị mất trí nhớ, em có đợi không? – cô hỏi khẽ.

Đường Ninh đáp ngay, không cần suy nghĩ:

– Em sẽ hát lại tất cả những bản chúng ta từng nghe. Cho đến khi chị nhớ. Dù có phải lặp lại đến lần thứ một trăm ba mươi ba.

Diệp Thư mỉm cười.

Tiếng mưa ngoài kia giống như tiếng băng tua ngược, mang ký ức trôi về phía đầu nguồn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!