Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 23: Cái Tủ Kính Khóa Kín Ở Văn Phòng Đoàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Văn phòng Đoàn trường nằm ở tầng một dãy nhà A cũ. Ít ai để ý đến căn phòng nhỏ lợp mái tôn này, vì nó thường chỉ mở cửa vào buổi sáng để phát tài liệu hoặc tổ chức họp mặt cấp chi đoàn. Nhưng ở giữa phòng, sát tường phía Đông, có một chiếc tủ kính cao gần hai mét, được khóa kỹ bằng ổ sắt gỉ sét, và che kín bằng tấm vải lụa đỏ đã phai màu.

Trên tấm bảng treo trước tủ có hàng chữ ngắn:

“Hiện vật truyền thống – không mở.”

Bên trong, đặt một bộ đồng phục nữ sinh cổ áo vuông, váy xếp ly, loại đã ngừng sử dụng từ cuối thập niên 90. Có một nhành bách hợp khô ép bên ngực áo, như mới được cài vào hôm qua. Không ai rõ ai là người cuối cùng mặc nó. Nhưng sinh viên vẫn truyền nhau câu chuyện: gương mặt phản chiếu trong kính tủ luôn khác với người đang nhìn.

Một ngày cuối tuần, Diệp Thư theo Đường Ninh xuống văn phòng Đoàn để tìm lại bản thảo cuộc thi hùng biện năm xưa của lớp 12D – một tài liệu được đồn là chứa những lời thoại giống hệt câu nói từ “giấc mơ lặp đi lặp lại” của nhiều học sinh.

Khi Đường Ninh đang bận tìm kiếm trong chồng hồ sơ cũ, ánh mắt Diệp Thư vô tình lướt qua tấm vải đỏ phủ tủ kính. Trong một khoảnh khắc, cô thấy một bàn tay trắng nhợt đang kéo nhẹ tấm vải từ bên trong.

Tim cô khựng lại.

Cô đến gần.

Không có gì cả. Tấm vải vẫn y nguyên.

Nhưng lòng cô cồn cào một thứ trực giác không tên. Rất giống cảm giác khi lần đầu chạm vào những đoạn ký ức trôi ngược của mình – một phần bản thân cô như từng đứng nơi đây, từng đưa tay chạm vào chính chiếc tủ này.

– Chị Ninh. Cái tủ này là gì vậy?

Đường Ninh ngẩng đầu, nhíu mày.

– Nghe nói từ năm 1999, có một sinh viên tên Lục Tịch Dao – đội trưởng đội nghi thức – đã mất tích sau buổi lễ thượng cờ. Bộ đồng phục trong tủ chính là của chị ấy. Nhưng chỉ có chiếc áo, còn người thì không ai tìm thấy.

– Sao giữ lại?

– Vì có người dặn. Một nữ giảng viên từng làm Bí thư Đoàn năm đó, trước khi nghỉ hưu đã viết tay yêu cầu không được vứt bỏ, cũng không được mở. Vì nếu mở, người trong kính sẽ bước ra.

Tối hôm đó, trong mơ, Diệp Thư thấy mình đứng một mình giữa văn phòng tối om.

Tấm vải phủ tủ bay nhẹ như có gió thổi.

Cô thấy rõ khuôn mặt bên trong tấm kính – một cô gái mặc đồng phục cổ áo vuông, tóc dài thắt bím, hai mắt đen sâu thẳm, nhưng ánh nhìn không hướng vào cô… mà là vượt qua cô, như đang nhìn về một hình bóng phía sau.

Khi cô xoay người lại, chỉ thấy bóng tối.

Khi quay về phía tủ kính – khuôn mặt kia đã sát mép kính, thì thầm:

– Lần này… đừng quay lưng lại nữa.

Diệp Thư choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt lưng áo.

Ngày hôm sau, cô quay lại văn phòng Đoàn. Một mình.

Cô biết mình phải mở chiếc tủ ấy. Dù có thứ gì đợi cô bên trong.

Ổ khóa gỉ sét, nhưng chỉ cần một cú chạm nhẹ, tự động bật mở như… đã chờ được mở từ lâu.

Tấm vải phủ trượt xuống đất.

Bên trong, bộ đồng phục sạch sẽ đến lạ. Không có bụi. Không có mùi ẩm mốc. Chỉ có mùi nhè nhẹ của bách hợp khô.

Cô đưa tay chạm vào mặt kính.

Khoảnh khắc ấy, kính không còn phản chiếu chính cô nữa.

Mà phản chiếu… một cô gái khác. Mặc đồng phục giống hệt. Nhưng khuôn mặt mang vẻ buồn cổ xưa. Cô gái kia cũng đưa tay lên – chạm tay vào cô từ phía bên kia.

Một giọng nói vang lên, không qua tai, mà ngay trong tâm trí:

– Cậu từng hứa sẽ mặc đồng phục giống tôi. Cùng tôi đứng trong lễ thượng cờ cuối cùng. Nhưng cậu lại trốn. Cậu… để tôi một mình.

– Tôi… là ai? – Diệp Thư thốt lên, mắt cay xè.

– Cậu là người tôi chờ suốt hai mươi sáu năm.

Gương mặt trong kính run lên. Một dòng máu đỏ nhỏ xuống từ khóe miệng phản chiếu. Bộ đồng phục bắt đầu nhuốm đen phần tay áo.

– Tôi đứng đó… đợi hiệu lệnh. Đợi ánh mắt của cậu. Nhưng tôi chỉ thấy bóng lưng cậu rời đi. Rồi không còn gì nữa.

– Tôi xin lỗi… Tôi không nhớ mình là ai. Không nhớ đã từng…

– Cậu đã trốn khỏi chính ký ức của mình. Nhưng tôi không trách cậu. Tôi chỉ mong một lần… cậu đủ dũng cảm mặc lại bộ đồng phục này. Cùng tôi hoàn thành nốt buổi lễ mà chúng ta từng hứa.

Ngày thứ ba, Diệp Thư trở lại, mang theo bản chụp mẫu đồng phục cũ. Cô tự khâu lại bộ y phục từ một tiệm may gần trường, giống đến từng đường viền. Trước khi trời tối, cô đứng trước sân trường, đúng vị trí trong ghi chép của năm 1999: hàng đầu tiên, bên phải bục cờ.

Lặng im.

Trời tối dần. Không ai khác ở đó. Nhưng gió bắt đầu nổi.

Cô nghe tiếng loa kẽo kẹt vang lên: “Mời đội nghi thức vào vị trí.”

Cô quay đầu.

Bóng của một người con gái trong đồng phục cổ áo vuông tiến về phía cô, tay cầm cờ đỏ.

Lục Tịch Dao – vẫn như trong ảnh.

Cô gái bước lên bục. Đôi mắt nhìn về phía Diệp Thư. Không còn trách móc. Chỉ còn yên lặng.

– Cậu đã trở lại.

– Lần này… tôi không bỏ đi.

Lễ thượng cờ diễn ra trong sự im lặng hoàn toàn. Không có âm nhạc. Không có khán giả. Chỉ có gió, và hai người con gái – một ở quá khứ, một ở hiện tại – hoàn tất nghi thức cuối cùng trong một buổi hoàng hôn không ngày tháng.

Khi cờ được kéo lên, Diệp Thư thấy gương mặt Tịch Dao mờ dần. Cô gái khẽ mỉm cười:

– Vĩnh biệt. Tớ sẽ không đợi nữa. Tớ… đi được rồi.

Cô hóa thành ánh sáng, tan vào nền trời đỏ quạch cuối ngày.

Chiếc tủ kính sau đó không còn khóa. Nhưng người ta đặt lại tấm vải đỏ lên, cùng tờ giấy ghi tay mới:

“Đã hoàn thành. Đừng mở lại.”

Không ký tên. Nhưng nét chữ ấy – là của chính Diệp Thư.

Đêm hôm ấy, cô kể lại tất cả cho Đường Ninh.

– Chị nghĩ… mình từng là ai trong chuyện này?

Đường Ninh khẽ ôm cô từ phía sau, thì thầm:

– Dù là ai… thì kiếp này em đang là người khiến chị muốn giữ lại tất cả.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng trên dãy cờ cũ. Gió khẽ thổi.

Chiếc khăn tay có viền chỉ trắng – từng được ai đó nhét trong túi áo đồng phục – giờ nằm trên bàn Diệp Thư, không ai nhớ đã đặt từ bao giờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!