Có một cánh cửa nằm ở cuối dãy hành lang tầng sáu, bên cạnh cầu thang thoát hiểm không được đánh số. Dù ngày hay đêm, cửa luôn khép hờ, ánh sáng nhạt thoát ra từ khe cửa chỉ đủ để nhận ra: phía sau nó là một không gian không thuộc về hiện tại.
Người bảo vệ ban đêm nói rằng mình từng nghe tiếng dạy học vọng ra từ đó – như có ai đang giảng bài trong một lớp học rỗng. Có lần ông thử mở cánh cửa, nhưng chỉ đẩy được một phần nhỏ, vừa đủ để nhìn thấy một khung cảnh… giống hệt dãy lớp học hiện tại, nhưng mọi thứ như được in lại bằng một lớp bụi mờ của quá khứ.
– Tôi thấy chính tôi đang đứng trong phòng bảo vệ. Nhưng tôi biết rõ… tôi chưa bao giờ rời khỏi chân cầu thang.
Sau đó, không ai dám mở cửa ấy nữa. Người ta gọi đó là “Cánh cửa thứ hai của trường.”
Diệp Thư luôn cảm thấy tầng sáu có điều gì đó chưa được giải mã. Kể từ khi cô chạm tay vào từng ký ức ẩn giấu – từ tủ kính năm 1999, hành lang mất bóng, đến hồ sơ y tế báo tử – cô càng hiểu rằng tầng sáu không phải là một không gian thông thường.
Một đêm nọ, cô cùng Đường Ninh lên tầng sáu. Đèn hành lang vẫn sáng. Nhưng đoạn cuối cùng, nơi có cánh cửa ấy, ánh sáng chuyển sang màu vàng xám, như ánh đèn dầu lọt qua rèm mỏng. Họ bước đến gần.
Cánh cửa gỗ trắng xỉn màu. Tay nắm bằng đồng.
Không có bảng tên, không có khóa.
Nhưng từ khe hở, gió lạnh luồn ra, mang theo mùi giấy cũ và phấn bảng.
Diệp Thư đưa tay đẩy cửa. Nó kêu lên một tiếng cọt kẹt, mở ra vừa đủ để nhìn thấy bên trong: một dãy lớp học giống hệt dãy nhà A, bàn ghế gỗ, bảng đen, rèm trắng lật phật.
Tất cả… đều là bản sao của ngôi trường. Nhưng không có người.
Cô bước vào trước. Đường Ninh theo sau, tay vẫn giữ hờ cánh cửa phòng hờ. Cả hai tiến dần dọc hành lang song song.
Ở góc tường, có một tấm bảng nhỏ: “Lịch học – ngày 28 tháng 3, năm 2001.”
Cô khựng lại.
Năm 2001 – năm bắt đầu xây tầng sáu.
– Nơi này không thuộc về bây giờ.
– Vậy nó là gì? – Đường Ninh hỏi khẽ.
– Có thể… là bản sao của ngôi trường lúc nó dừng lại lần đầu tiên.
Một âm thanh vọng ra từ lớp học cuối cùng.
Tiếng ai đó… đang khóc.
Cả hai nhìn nhau, rồi đẩy cửa bước vào.
Giữa phòng, có một cô gái đang ngồi thụp xuống, tay ôm đầu, lưng run lên bần bật. Ánh sáng đổ nghiêng qua cửa sổ, lộ ra mái tóc đen dài và bộ đồng phục năm cũ – cổ áo vuông, váy xanh sẫm, giày vải trắng.
Cô gái từ từ quay đầu lại.
Gương mặt ấy – chính là Diệp Thư.
Nhưng là một phiên bản trẻ hơn, mỏng manh hơn, đôi mắt đong đầy sợ hãi và… bỏng rát nỗi oán giận.
– Tại sao bây giờ cậu mới đến?
– …Tớ đã quên mất cậu. Nhưng giờ thì tớ nhớ rồi.
– Tớ đợi cậu suốt hai mươi bốn năm trong không gian này. Từng học kỳ, từng mùa lễ hội, từng lần chuông reo. Nhưng chưa lần nào cậu quay lại.
– Tớ xin lỗi. Tớ thật sự xin lỗi.
Cô gái kia bật cười, cười trong nghẹn ngào:
– Xin lỗi không thay được ký ức. Nhưng cậu có thể… đưa tớ ra khỏi đây.
– Bằng cách nào?
– Bằng cách tắt tầng sáu.
Khi cô gái kia đứng lên, cả dãy lớp học rung nhẹ. Trên bàn học bắt đầu xuất hiện những bản vẽ, giấy thi, vở ghi chép… tất cả ghi tên của những học sinh đã mất tích theo từng năm.
– Nơi này không phải là ngôi trường. Nó là bản sao ký ức của tất cả những ai bị bỏ lại.
– Nếu tớ dập tắt nó… họ sẽ đi đâu?
– Họ sẽ được giải thoát. Hoặc… tan vào những giấc mơ khác. Nhưng dù sao, tầng sáu không nên tồn tại.
Cô và Đường Ninh lần theo cầu thang trong thế giới phản chiếu ấy, tìm đến căn phòng nhỏ treo biển “Điều khiển điện.” Cánh cửa bật mở – bên trong là một bảng điện khổng lồ với từng công tắc ghi rõ tên các dãy: A, B, C, sân thể dục, phòng thí nghiệm…
Cuối cùng, có một công tắc không tên. Bọc trong hộp kính. Bên trên là dòng chữ nguệch ngoạc:
“Chạm vào – đồng nghĩa với quên đi một phần của chính mình.”
– Em chắc chứ? – Đường Ninh nhìn cô.
– Nếu chúng ta không làm, những ký ức còn lại cũng sẽ chìm. Và… những người bị bỏ lại sẽ không thể tan biến.
– Em có nhớ chị từng nói gì không?
– Gì?
– Dù em có quên, chị vẫn sẽ nhớ em đủ cho cả hai.
Cô bật công tắc.
Tầng sáu chấn động.
Dãy hành lang đằng sau bắt đầu tan dần – như một bức vẽ bị xóa đi từng lớp chì. Mọi lớp học nhòe đi, ánh sáng lịm dần.
Cô gái đồng phục cổ áo vuông mỉm cười, dần dần nhòa tan thành luồng sáng, rơi vào lòng bàn tay Diệp Thư, lạnh… mà dịu.
– Cảm ơn cậu, vì đã quay lại. Dù chỉ một lần.
Cánh cửa bật mở hoàn toàn.
Họ bước ra. Cầu thang tầng sáu trở nên trống rỗng. Phía sau, dãy hành lang cũ biến mất hoàn toàn, chỉ còn một bức tường gạch.
Bầu trời ngoài cửa sổ lặng yên, như chưa từng có một bản sao nào tồn tại.
Sáng hôm sau, bảo vệ báo cáo rằng cánh cửa tầng sáu đã biến mất. Không ai còn nhớ chính xác nó nằm ở đâu.
Chỉ có Diệp Thư và Đường Ninh – vẫn còn giữ trong tay một mảnh giấy trắng rơi ra từ túi áo lúc bước ra khỏi tầng sáu, với dòng chữ mờ:
“Chúng ta từng sống, dù chỉ là trong một hồi ức phiếm hư.”
– Em không sợ mất ký ức đó sao? – Đường Ninh hỏi.
– Có sợ. Nhưng nếu giữ lại, mà không thể bước tiếp, thì thà để nó tan vào lòng ai đó đủ vững.
– Vậy em để nó ở đâu?
– Ở chị.
Chiều hôm ấy, tầng sáu đóng cửa hoàn toàn. Người ta lập một phòng học mới ở tầng khác, không ai còn nhắc về cánh cửa.
Nhưng vào buổi hoàng hôn, nếu nhìn từ sân thể dục lên, có thể thấy một vệt sáng như khe cửa chưa khép, in mờ lên bức tường gạch.
Như một cái bóng… vẫn chờ ai đó mở ra lần nữa.