Diệp Thư không về phòng ngay đêm đó. Cô ngồi lặng hàng giờ giữa căn thư viện cũ, nơi ánh trăng len qua từng kẽ vỡ của cửa kính bụi mờ. Bên ngoài, cơn mưa rả rích đã dứt, nhưng những giọt nước vẫn chảy dài theo bệ tường, nhỏ xuống nền như tiếng thì thầm. Mảnh ký ức mới vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô – đôi mắt không mặt của Lục Dao, giọng nói của Đường Ninh và những dòng ghi chú trong sổ tay chưa bao giờ xuất hiện trong ký ức thật của cô.
Cô không biết mình là ai nữa. Mọi thứ đang rối tung như một tấm gương bị đập vỡ, mỗi mảnh đều phản chiếu một phần linh hồn của cô – và ai đó khác. Cô từng là Diệp Thư, chết năm 2010 vì rơi từ tầng sáu. Nhưng giờ đây, cô sống trong cơ thể Lục Dao – cũng đã chết ở đúng nơi đó, vào năm 2025. Và Đường Ninh? Cô ấy dường như vẫn là chính mình – nhưng đôi mắt đó, ánh nhìn đó, không phải của một người chưa từng nhớ gì.
Cô lặng lẽ rời thư viện khi chuông đồng hồ cũ trên tháp phát ra ba tiếng. Giữa đêm tĩnh lặng ấy, không có gì chuyển động, ngoại trừ cảm giác rằng ai đó đang đi phía sau cô. Không phải một lần, mà như là bóng của cô được chia đôi, và phần còn lại đang đi lệch lối.
Sáng hôm sau, lớp học trở nên nặng nề. Ánh mắt của học sinh nhìn cô như thể cô không thực sự tồn tại. Như thể trong trí nhớ của họ, cô không có mặt ở đây từ đầu. Cô ngồi vào chỗ, mở vở, nhưng chữ viết trong trang giấy không phải nét bút của cô. Dòng chữ xiêu vẹo như được viết bởi một bàn tay run rẩy.
“Em không phải em. Nhưng em đang sống thay em.”
Cô gấp quyển vở lại. Tim bắt đầu đập loạn.
Giữa giờ giải lao, Đường Ninh bước đến chỗ cô.
– Đi theo tôi.
Không giải thích. Không hỏi han. Cô ấy bước trước, Diệp Thư theo sau. Họ lên tầng sáu. Gió mạnh hơn thường lệ. Căn phòng 604 lại mở.
Nhưng lần này, bên trong có người.
Một cô gái đứng quay lưng về phía họ, mái tóc dài rũ xuống che kín bờ vai. Chiếc váy đồng phục trắng đẫm nước, từng giọt nhỏ xuống sàn. Trong tay cô ấy là một tấm gương cũ nứt vỡ. Khi họ bước vào, cô gái quay đầu lại.
Là Diệp Thư.
Không, là một phiên bản khác – với đôi mắt tối sẫm như không có lòng trắng, làn da tái nhợt và môi nứt nẻ đến rỉ máu.
Cô gái ấy nhìn họ, rồi cất tiếng – giọng như được tạo từ gió lạnh và nước mắt:
– Các người đã quên tôi. Cả hai.
Diệp Thư lùi lại một bước. Bàn tay cô run lên. Đường Ninh vẫn đứng im.
– Em là ai? – Diệp Thư hỏi.
Cô gái không trả lời. Chỉ giơ tấm gương lên, soi thẳng vào mặt cô.
Trong gương, cô thấy… chính mình. Không, không chỉ một mình cô. Có ít nhất ba hình ảnh – đều là cô, nhưng ánh mắt khác nhau: một cười, một khóc, một đứng bất động như xác không hồn.
Gương nứt thêm một vệt.
– Em là người đã chết thay chị. Là người bị lãng quên. Là kẻ đã đợi… mười lăm năm.
Tiếng nói đó khiến cả căn phòng lạnh đi mấy độ.
Đường Ninh bước lên, chặn giữa Diệp Thư và cô gái kia. Giọng cô ấy bình thản nhưng đầy lực nén:
– Cô ấy không cố ý. Kiếp trước không ai cố ý.
– Nhưng chị đã hứa. – Giọng của cô gái nứt như đá – lạnh, cứng, không cảm xúc. – Rằng chị sẽ tìm em… đến tận giấc mơ cuối cùng.
Diệp Thư cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt. Những hình ảnh rời rạc tràn về như sóng vỗ: ánh mặt trời qua tán cây, nụ cười trong gương, giọng nói gọi tên cô khi mưa rơi.
Cô nhớ. Cô đã từng hứa.
– Tôi… xin lỗi.
Cô gái kia nhìn cô. Trong mắt hiện lên một vệt sáng kỳ lạ. Như thể… một phần nào đó đã chờ chính lời xin lỗi này.
Nhưng quá muộn.
– Em không cần xin lỗi. – Cô gái đáp, rồi quay sang nhìn Đường Ninh. – Em chỉ cần chị nhớ ra. Từng chi tiết. Từng lần chạm tay. Từng lần cãi nhau. Từng buổi chiều chị đạp xe chở em về ký túc…
Đường Ninh bỗng lùi lại một bước.
– Đừng.
– Chị nhớ rồi, phải không?
– Tôi… không muốn nhớ nữa.
– Nhưng em vẫn nhớ.
Giọng cô gái vỡ vụn, rồi hóa thành một tiếng thở dài. Gió lạnh quét qua. Cô tan vào không khí – như chưa từng tồn tại. Gương rơi xuống sàn, vỡ tan. Mỗi mảnh đều phản chiếu hình ảnh khác nhau của Diệp Thư – của quá khứ, của hiện tại, và một tương lai cô chưa thể gọi tên.
Đường Ninh bước đến bên cô. Không nói. Chỉ siết tay cô rất chặt.
Diệp Thư cúi đầu, nắm lại.
– Em sẽ không để ai thay thế ai nữa.
– Không ai cần phải thay thế. – Đường Ninh thì thầm. – Em chính là em. Và em… là tất cả những gì chị từng hứa sẽ giữ lại.
Trên trần phòng 604, có một vết nứt nhỏ. Một giọt nước rơi xuống gờ kính vỡ, lấp lánh như nước mắt cuối cùng rơi lại nơi người chết đã từng đứng.