Gió đêm thổi mạnh qua hành lang dài dẫn về khu nội trú nữ, mang theo tiếng xào xạc của lá khô và hơi lạnh len lỏi vào từng kẽ áo. Diệp Thư nắm chặt sợi dây buộc tóc trong tay, bước từng bước thật chậm về ký túc xá. Cô cảm giác không phải chỉ riêng mình đang trở lại, mà có điều gì đó khác cũng vừa thoát ra khỏi tầng sáu cùng cô – một phần ký ức, hay một phần linh hồn của người đã khuất.
Phía sau, tiếng chân ai đó vang lên nhè nhẹ. Cô không quay lại, vì cô biết – là Đường Ninh. Cảm giác đó không cần nhìn cũng rõ như hơi thở.
Khi cả hai trở lại phòng, Đường Ninh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn học, gỡ tóc ra khỏi búi. Mái tóc đen mượt phủ xuống vai cô như tấm lụa lạnh lẽo. Diệp Thư đứng phía sau, tay vẫn nắm sợi dây cũ, ánh mắt dừng lại nơi gáy Đường Ninh – nơi cô từng đặt môi hôn ở một kiếp trước, rất lâu rồi.
– Hôm nay em sẽ không ngủ.
– Em lại định xuống tầng sáu?
– Không. – Diệp Thư khẽ đáp. – Em muốn đến hồ nước sau trường.
Đường Ninh ngẩng đầu, mắt cô có một thoáng dao động.
– Sao lại là hồ nước?
– Vì trong giấc mơ đêm qua… em thấy tấm gương. Nhưng không còn là gương treo trên tường, mà là mặt nước. Và có người đứng dưới đáy, nhìn lên. Là em. Không, là một phần của em, bị nhấn chìm từ lâu.
Đường Ninh im lặng một lúc rồi đứng dậy, lấy áo khoác khoác lên vai Diệp Thư.
– Vậy chị đi với em.
Con đường dẫn ra sau trường phủ đầy lá mục và cỏ dại. Hồ nước nằm lọt giữa bốn bức tường đá cũ kỹ, từng là một phần khuôn viên cũ của trường nội trú thời Pháp. Giờ đây nơi đó bị bỏ hoang, không ai lui tới, trừ những đêm trăng mờ.
Ánh trăng hắt xuống mặt hồ một màu trắng xám. Mặt nước phẳng như kính. Diệp Thư bước đến sát mép hồ, cúi người nhìn xuống. Gương mặt phản chiếu trong nước không thay đổi – vẫn là cô, mái tóc đen, ánh mắt sâu, nhưng phía sau là một bóng người khác, đứng lặng.
Cô quay lại. Không ai. Nhưng khi cúi nhìn xuống nước lần nữa, bóng đó vẫn ở đó – đứng ngay sau lưng cô, không rõ mặt, chỉ có đôi mắt mở to như đang trừng trừng dõi theo.
– Em thấy rồi phải không? – Giọng Đường Ninh vang lên sau lưng.
– Thấy rồi. Là ai đó giống em… nhưng ánh mắt khác. Ánh mắt đó không có sự sống.
Đường Ninh đến bên cô, nhẹ tay nắm lấy tay cô.
– Chúng ta cùng xuống.
Diệp Thư ngước nhìn.
– Xuống đâu?
– Dưới hồ.
– Làm sao mà...
Đường Ninh không trả lời. Cô bước tới, tháo giày, lặng lẽ lội xuống hồ. Mặt nước chia ra, không tạo sóng. Diệp Thư không nghĩ, chỉ kịp tháo giày và đi theo. Nước lạnh buốt, thấm qua vạt áo, dâng lên đến ngực. Cô tưởng mình sẽ lạnh cóng, nhưng lạ kỳ thay – càng lặn sâu, cơ thể càng nhẹ đi, như được dẫn dắt bởi một sức mạnh khác.
Dưới đáy hồ là một thế giới khác.
Không có bùn. Không có cá. Chỉ có một khoảng không gian màu xám đục, treo lơ lửng trong đó là những khung cảnh như ảnh chụp – những lớp học cũ, những hành lang mờ sương, và giữa tất cả là một chiếc gương khổng lồ, đứng lặng giữa không trung.
Diệp Thư và Đường Ninh dừng lại trước gương.
– Đây là nơi ký ức bị giữ lại. – Đường Ninh khẽ nói. – Những ký ức chị đã chôn xuống, em đã quên, và Lục Dao không bao giờ buông bỏ.
Gương rung nhẹ. Mặt kính nứt ra. Từ bên trong, ba hình ảnh hiện lên: một Diệp Thư cười rạng rỡ, một Diệp Thư khóc nức nở trong bóng tối, và một Diệp Thư đang lặng lẽ nhìn qua cửa sổ tầng sáu.
– Chị biết em đang thấy gì.
– Em thấy mình… ở cả ba trạng thái. Nhưng không biết cái nào mới là thật.
– Tất cả đều là thật. Em từng cười. Từng tuyệt vọng. Và từng từ bỏ. Nhưng em cũng từng yêu.
Gương nứt thêm một lần nữa. Từ vết nứt đó, một bóng người trồi ra. Là cô gái đã từng xuất hiện trong gương phòng 604 – lần này, hiện hình rõ rệt: Lục Dao, trong bộ đồng phục cũ, đôi mắt không còn oán hận, mà tràn đầy buồn bã.
– Em không trách chị. – Cô ấy nói. – Em chỉ muốn được công nhận.
Diệp Thư lặng người.
– Em là một phần ký ức, nhưng em cũng là người. Em từng sống. Từng yêu Đường Ninh. Và em từng chết… mà không ai nhớ em.
Đường Ninh bước lên.
– Em nghĩ chị không nhớ sao? – Cô thì thầm. – Em là người đầu tiên chị từng khóc khi mất. Nhưng chị quá hèn nhát để đối diện với nỗi đau đó.
Nước quanh họ bắt đầu lay động. Mặt gương tan ra thành từng mảnh, trôi lơ lửng trong nước như những chiếc lá thủy tinh. Trong khoảnh khắc đó, ba người – ba phần của một câu chuyện – đứng đối diện nhau.
Lục Dao cười, lần đầu tiên.
– Vậy là đủ rồi.
Cô ấy tan vào trong nước. Như một linh hồn được buông tha.
Gương vỡ tan. Ánh sáng chiếu lên từ đáy hồ, kéo theo Diệp Thư và Đường Ninh trở về mặt nước.
Khi họ nổi lên, trăng đã cao. Không khí ấm hơn, gió nhẹ hơn. Diệp Thư thở dốc, toàn thân ướt đẫm, nhưng ánh mắt cô không còn mơ hồ nữa.
– Em nghĩ em đã nhớ đủ.
– Em vẫn còn một đoạn chưa thấy. – Đường Ninh khẽ nói. – Ký ức cuối cùng, là chị.
– Là chị?
– Là lý do vì sao em lại chết… và tại sao em lại quay về.