Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 8: Cánh Cửa Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm lặn xuống hồ, Diệp Thư không còn mơ thấy hành lang tầng sáu nữa. Nhưng thay vào đó, trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, cô bắt đầu nghe thấy âm thanh. Ban đầu là tiếng nước nhỏ giọt. Rồi tiếng guốc gỗ lạch cạch kéo dài trong hành lang. Sau đó là giọng nói – nghẹn ngào, gián đoạn, gọi tên cô, gọi bằng tiếng thì thầm như gió.

Cô thức giấc giữa đêm. Đồng hồ chỉ 2 giờ 17 phút.

Bên ngoài, ánh trăng lặng lẽ trườn qua rèm cửa. Đường Ninh đang ngồi trước bàn học, viết gì đó vào cuốn sổ đen đã cũ. Cô không hay biết Diệp Thư đang nhìn. Ánh đèn bàn chiếu xuống khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô – dịu dàng, nhưng xa xôi đến lạ. Cô giống như đang sống lại một kiếp nào khác, trong chính thân xác của mình.

Diệp Thư ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi:

– Em vẫn muốn biết lý do em chết.

Đường Ninh dừng bút. Một lúc sau cô khẽ gấp sổ lại, đứng dậy, đến ngồi cạnh giường.

– Chị cũng muốn biết lý do vì sao em quay lại. Nhưng có lẽ… câu trả lời của em sẽ đến sau khi em biết sự thật của chị.

Cô mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc chìa khóa cũ, phủ bụi và hoen rỉ. Diệp Thư nhận ra ngay – đó là chìa của cửa tầng áp mái. Cánh cửa đó từ lâu đã bị khóa, không ai còn nhớ trong đó có gì.

– Tầng áp mái?

– Là nơi lưu giữ hồ sơ cũ. Những lớp học, những bản phạt, những tai nạn, những điều bị chôn vùi theo năm tháng. Và… một cuốn băng.

Họ không nói thêm. Chỉ mang theo đèn pin, áo khoác, và lặng lẽ rời phòng. Cầu thang dẫn lên tầng áp mái nhỏ, hẹp, và tối. Tường dày bụi và mùi ẩm mốc đậm đặc trong không khí. Khi Đường Ninh tra chìa vào ổ khóa, Diệp Thư nghe tim mình đập nhanh như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Cánh cửa mở ra. Bên trong là một căn phòng đầy thùng hồ sơ và vật dụng bỏ đi. Có một chiếc máy chiếu phim cũ, và một tủ gỗ khóa lại bằng ổ khóa sắt kiểu cũ. Đường Ninh móc ra thêm một chìa nữa.

– Chị từng làm trợ lý quản lý phòng hồ sơ. Họ không bao giờ thay ổ khóa. Tất cả vẫn còn ở đây.

Cánh tủ mở ra. Trong đó có vài cuốn sổ tay, một khung ảnh rạn nứt, và một hộp băng từ màu xám. Đường Ninh lấy hộp băng, đưa cho Diệp Thư.

– Đây là đoạn ghi hình hôm em ngã. Camera hành lang tầng sáu. Không ai từng xem nó – ngoài chị.

Diệp Thư nhận lấy. Tay cô run lên.

– Em đã nghĩ mình tự ngã.

– Không. Em không ngã. Cũng không bị đẩy.

Đường Ninh lặng lẽ ngồi xuống, thở dài.

– Em đi lên tầng sáu tìm chị. Lúc đó, chị đang cãi nhau với hiệu trưởng về việc rút em khỏi đội diễn kịch do có người tố cáo em gian lận điểm. Chị không tin, nhưng cũng không đủ chứng cứ để bênh vực.

– Em đã nghe được?

– Em nghe thấy. Em đứng ngoài hành lang. Và khi chị bước ra, em hỏi chị một câu…

Cô ngập ngừng.

– Em hỏi: “Chị có tin em không?”

Diệp Thư siết chặt hộp băng.

– Chị đã không trả lời?

– Chị im lặng. Vì lúc đó chị quá giận. Không phải giận em, mà giận chính mình. Nhưng em hiểu lầm. Em quay đi. Bước lùi lại. Và…

Giọng cô vỡ ra:

– Em cười. Một nụ cười rất buồn. Rồi em lùi thẳng ra lan can. Không hề sợ. Không la hét. Chỉ… rơi xuống.

Diệp Thư nhắm mắt. Hình ảnh đó – giờ đây rõ ràng. Gió thổi tung tóc. Mùi mưa. Và ánh mắt Đường Ninh – vừa giận vừa lo, nhưng đã quá muộn.

– Em chết… vì nghĩ chị không còn tin em?

– Em chết vì em nghĩ em không còn là gì trong tim chị.

Câu nói đó như một mũi dao cắm thẳng vào ngực cô. Diệp Thư ngồi xuống nền gỗ lạnh, ôm mặt.

– Em không muốn quay về. Em đã chết rồi. Tại sao em lại quay lại?

Đường Ninh đến bên cô, quỳ xuống, nhẹ tay gỡ tay cô khỏi mặt.

– Vì chị gọi em. Vì chị không thể quên. Vì chị đã lặng lẽ đến hồ nước đó mỗi năm vào đúng ngày em chết, thả xuống đó một bức thư, một lời xin lỗi, một lời hứa.

– Em không nhớ những lời đó.

– Nhưng linh hồn em đã nhớ.

Họ ôm nhau trong bóng tối, giữa tầng áp mái đầy ký ức cũ. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Lặng lẽ như từng giọt lệ từ kiếp trước rơi xuống.

Sáng hôm sau, Diệp Thư mang cuộn băng tới phòng AV, chiếu lên màn hình nhỏ. Cảnh quay mờ, nhưng đủ rõ. Cô thấy mình – trong đồng phục trắng, đứng lặng trong hành lang tầng sáu. Đường Ninh bước ra từ phòng hiệu trưởng. Họ đứng đối diện nhau. Có tiếng nói, nhưng không có âm thanh. Rồi Diệp Thư quay đi. Cô cười. Một nụ cười buồn, đẹp và đầy bất lực. Rồi cô bước lùi. Một… hai… ba bước. Rồi rơi.

Cô thấy Đường Ninh gào lên, chạy theo. Nhưng tất cả đã muộn.

Màn hình tối lại.

Cô tắt máy, lặng lẽ đứng lên. Đường Ninh đang đợi ngoài hành lang. Cô không hỏi gì. Chỉ cầm tay Diệp Thư và siết chặt.

– Em muốn quay lại tầng sáu lần nữa.

– Không phải để tìm gì nữa chứ?

– Không. Lần này, để đóng lại.

Tối đó, họ cùng lên tầng sáu. Căn phòng 604 im lặng. Gió thổi nhẹ qua cửa sổ vỡ. Diệp Thư bước vào, đặt một tấm ảnh chụp cô hồi lớp 12 lên bàn. Trong ảnh, cô đang cười, tóc bay trong nắng, tay vẫy về phía máy ảnh – người cầm máy là Đường Ninh.

– Chị biết em không phải hồn ma. Em là người. Nhưng có một phần của em vẫn bị nhốt lại đây, vì chưa từng nghe được sự thật.

– Vậy giờ em đã nghe rồi.

– Và em có tha thứ cho chị không?

Diệp Thư quay lại, nhìn cô thật lâu.

– Em không cần tha thứ. Vì em chưa từng oán giận.

Họ đứng đó, trong căn phòng 604, tay nắm tay, mắt trong mắt. Và trong khoảnh khắc đó, cánh cửa cuối cùng nơi ký ức và oán niệm từng giam cầm họ – cuối cùng cũng khép lại, nhẹ nhàng, không tiếng động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!