Buổi chiều thứ sáu, sau một tuần bận rộn với dự án mới, Hạ Linh quyết định dừng chân tại quán cà phê gần công ty để thư giãn. Cô đặt ly latte ưa thích lên bàn, mở máy tính bảng, định kiểm tra lại một vài báo cáo nhỏ trước khi về nhà. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn so với nhịp sống hối hả của văn phòng.
Khi Hạ Linh vừa nhấc cốc lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía cửa. Tây Ký.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu tối màu, bước vào với dáng điềm tĩnh như mọi khi. Dù không nhìn quanh, ánh mắt anh vẫn vô tình chạm vào Hạ Linh. Cô ngẩng lên, hơi bất ngờ. Hai ánh mắt va chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng khiến tim Hạ Linh bỗng dưng đập nhanh hơn.
“Tây Ký…” cô thầm gọi, nhưng giọng chỉ vang lên trong lòng. Cảm giác vừa ngại ngùng vừa tò mò khiến cô lúng túng đặt lại ly cà phê.
Anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua nhưng nhẹ nhàng, đủ để khiến không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn. Tây Ký tiến đến quầy, gọi một ly espresso đen, rồi tìm một chỗ ngồi gần đó. Dù khoảng cách vẫn có vài bàn ghế, nhưng sự hiện diện của anh dường như khiến Hạ Linh không thể rời mắt.
Cô tập trung vào màn hình tablet, cố gắng nhấn chìm cảm xúc rối rắm, nhưng mỗi lần nhìn lên lại thấy anh đang đọc sách, cầm bút ghi chú, ánh mắt thỉnh thoảng liếc quanh quán, lạnh lùng nhưng đầy thu hút.
Một lúc sau, Tây Ký đứng lên, bất ngờ bước đến bàn Hạ Linh. “Chỗ này còn trống không?” Anh hỏi, giọng đều đều, điềm tĩnh.
Hạ Linh hơi đỏ mặt: “À… vâng, mời anh.” Cô nhanh chóng nhường chỗ, cảm giác vừa xấu hổ vừa háo hức xen lẫn.
Anh ngồi xuống, đặt ly cà phê trước mặt, không nói nhiều, chỉ thoáng nở nụ cười hiếm hoi. Hạ Linh bỗng nhận ra, nụ cười ấy rất khác với vẻ lạnh lùng trong văn phòng – mềm mại, như một phần con người thật đang hé lộ.
Hai người không cần nói quá nhiều, chỉ thoáng qua vài câu chuyện về công việc, dự án, và những sở thích nhỏ. Hạ Linh ngạc nhiên khi thấy Tây Ký cũng biết quan tâm đến chi tiết nhỏ, như loại cà phê yêu thích, thói quen đọc sách… Dù chỉ là những câu chuyện đơn giản, nhưng khoảng cách giữa họ dường như được rút ngắn chỉ trong khoảnh khắc.
Khi đứng lên rời quán, Tây Ký nhấc ly cà phê, cười nhẹ: “Chúc cuối tuần vui vẻ.”
Hạ Linh lặng người nhìn anh bước ra, lòng bâng khuâng. Cô tự nhủ: “Người này… khiến trái tim em vừa bối rối vừa tò mò. Không biết những ngày tới sẽ còn gặp nhiều bất ngờ gì nữa.”
Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Hạ Linh, một cảm giác đặc biệt bắt đầu nhen nhóm – một sự tò mò pha lẫn thích thú, khiến cô không thể rời mắt khỏi Tây Ký, dù biết rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu.