Ngày thứ Hai, không khí văn phòng trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Dự án mới mà cả nhóm đang chuẩn bị được giao trọng trách lớn – một chiến dịch quan trọng với khách hàng VIP. Các thành viên hối hả chạy đua với thời gian, ai cũng tập trung vào phần việc của mình.
Hạ Linh ngồi trước màn hình máy tính, ghi chú từng chi tiết nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy áp lực. Cô biết, để hoàn thành dự án tốt, mọi chi tiết đều phải hoàn hảo. Và hôm nay, Tây Ký sẽ trực tiếp tham gia cùng nhóm cô.
Anh bước vào phòng họp đúng giờ, dáng điềm tĩnh và ánh mắt lạnh lùng quen thuộc. Chỉ vài phút quan sát, Tây Ký đã nắm bắt tổng quan toàn bộ dự án. Khi đồng nghiệp bắt đầu trình bày ý tưởng, anh lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng ghi chú vài chi tiết nhỏ.
“Cách các bạn phân bổ thời gian tốt, nhưng tôi đề xuất thay đổi một chút ở phần trình bày dữ liệu, để khách hàng dễ nắm bắt hơn.” Giọng anh trầm, điềm tĩnh, nhưng mỗi lời đều rõ ràng, sắc bén.
Hạ Linh cảm thấy vừa nể phục vừa… hơi “ngại”. Anh ấy không chỉ nhìn ra lỗi nhỏ mà còn đưa ra giải pháp hiệu quả, khiến tất cả mọi người phải ghi chú và gật đầu. Dường như Tây Ký có khả năng thấy trước những vấn đề tiềm ẩn mà người khác không nhận ra.
Khi đến phần Hạ Linh trình bày ý tưởng của mình, cô hơi căng thẳng, nhưng Tây Ký chỉ nhìn cô, ánh mắt tập trung nhưng không áp lực. Khi cô trình bày xong, anh nhẹ nhàng gợi ý: “Nếu thay đổi cách minh họa ở slide này, sẽ trực quan hơn và dễ ghi nhớ cho khách hàng.”
Hạ Linh đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa vui. “Cảm ơn anh… em sẽ thử chỉnh sửa.” Cô nỗ lực thay đổi theo lời anh, và quả thật, kết quả trở nên hoàn hảo hơn.
Cả buổi sáng trôi qua, Tây Ký không chỉ giúp nhóm giải quyết các vấn đề kỹ thuật mà còn điều chỉnh nhịp làm việc, khiến mọi người làm việc hiệu quả hơn. Hạ Linh cảm giác như anh vừa là đồng nghiệp vừa là một người dẫn dắt tinh tế.
Sau buổi họp, cô lặng nhìn Tây Ký sắp xếp hồ sơ lại, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn toát ra thần thái khác biệt. Cô thầm nghĩ: “Người này… giỏi hơn em tưởng rất nhiều. Và thật khó để không bị ấn tượng.”
Nhưng bên cạnh sự nể phục, Hạ Linh còn cảm nhận một cảm giác “ngại ngùng” khó giải thích. Tây Ký quá hoàn hảo, gần như không để lộ cảm xúc, khiến cô không biết phải cư xử ra sao. Cô vừa muốn tiếp cận, vừa e dè, một sự pha trộn giữa tò mò và ngưỡng mộ.
Khi cả nhóm rời phòng họp, Hạ Linh lặng lẽ nhìn Tây Ký đứng lại chỉnh lại vài chi tiết nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, không chỉ năng lực công việc, mà con người anh cũng khiến cô bị thu hút – lạnh lùng, điềm tĩnh, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy được tôn trọng và an tâm.
Và trong lòng Hạ Linh, một cảm giác vừa tò mò vừa hứng thú bắt đầu hình thành – cô nhận ra rằng, hành trình với Tây Ký mới chỉ bắt đầu, và những bất ngờ sắp tới sẽ còn nhiều hơn nữa.