Chiều hôm đó, sau một buổi làm việc căng thẳng, Hạ Linh còn ngồi lại văn phòng để hoàn thiện báo cáo. Tây Ký, như thường lệ, vẫn im lặng, ngồi bên bàn làm việc của riêng anh, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Nhưng lần này, Hạ Linh không thể rời mắt khỏi anh – có điều gì đó trong dáng vẻ trầm tư ấy khiến cô tò mò hơn bao giờ hết.
“Anh… có thể hỏi một chút được không?” Cô hơi ngập ngừng, không biết câu hỏi của mình có quá riêng tư hay không.
Tây Ký quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng dịu đi phần nào. “Hỏi đi. Nếu trả lời được, tôi sẽ trả lời.” Giọng điềm tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Hạ Linh hít một hơi, rồi thốt ra: “Anh… tại sao lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy? Em… không biết gì về anh cả, ngoài công việc. Anh có vẻ… khác mọi người.”
Tây Ký im lặng vài giây, dường như cân nhắc xem nên nói bao nhiêu. Rồi anh mở lời, giọng trầm: “Tôi từng làm việc ở nhiều nơi, gặp nhiều người, trải qua đủ tình huống. Có lẽ vì vậy mà tôi học được cách giữ bình tĩnh. Nhưng… cũng không phải lúc nào cũng như vậy.”
Hạ Linh hơi nheo mắt, cố gắng đọc cảm xúc trong mắt anh. “Ý anh là… anh cũng có lúc… yếu lòng?”
Tây Ký mỉm cười nhẹ, hiếm hoi và tinh tế. “Có. Nhưng tôi chọn giữ nó riêng cho bản thân. Không phải tôi không muốn chia sẻ, mà là… chưa tìm được người đủ tin cậy.”
Cô cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Lời nói ấy vừa giản dị vừa sâu sắc, khiến Hạ Linh nhận ra rằng Tây Ký không phải người lạnh lùng vô cảm. Ngược lại, anh phức tạp, nhiều tầng cảm xúc, nhưng chọn che giấu để giữ hình ảnh điềm tĩnh bên ngoài.
“Em hiểu… Nhưng anh không cần phải giữ tất cả cho riêng mình đâu.” Giọng Hạ Linh nhẹ nhàng, chân thành. Cô tự nhủ, dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một phần con người thật của Tây Ký hé lộ.
Tây Ký gật đầu, ánh mắt lướt qua cô một thoáng, nhưng không nói thêm gì. Không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh nhưng gần gũi hơn. Hạ Linh nhận ra, sự tò mò về anh giờ đã trở thành một thứ cảm giác khó tả – vừa muốn hiểu, vừa muốn bảo vệ, vừa sợ bước quá gần mà làm anh e dè.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, Tây Ký đứng lên, quay sang cô: “Ngày mai dự án vẫn tiếp tục. Chúng ta cần tập trung. Nhưng… cảm ơn vì câu hỏi.”
Hạ Linh lặng nhìn bóng lưng anh đi ra, lòng bâng khuâng. Cô nhận ra rằng, dù Tây Ký vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài, nhưng bên trong anh ẩn chứa nhiều điều khiến cô vừa tò mò vừa muốn khám phá.
Và từ khoảnh khắc ấy, trong Hạ Linh, một ý nghĩ mới nhen nhóm – muốn gần gũi hơn, muốn hiểu anh, không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là người có thể cùng cô chia sẻ những điều sâu kín nhất.