Một buổi sáng thứ Ba, không khí văn phòng bất ngờ căng thẳng hơn bình thường. Hạ Linh vừa mở email thì nhận ra một thông tin nhạy cảm bị lan truyền nhầm đến toàn bộ nhóm, khiến cô lúng túng và đỏ mặt. Nội dung email vô tình làm sai lệch một phần báo cáo của cô, và ngay lập tức, một đồng nghiệp khác tỏ ra khó chịu.
“Cô lại gửi nhầm rồi à? Lần nào cũng vậy, có vẻ không đáng tin lắm nhỉ?” Đồng nghiệp kia cười mỉa mai, giọng thách thức. Hạ Linh cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Cô muốn giải thích, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Bất ngờ, Tây Ký xuất hiện, dáng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén hướng về phía người gây rắc rối. “Chuyện này không phải lỗi của Hạ Linh,” anh nói, giọng trầm mà dứt khoát. “Email bị nhầm do hệ thống. Cô ấy không thể kiểm soát điều đó.”
Cả phòng họp im lặng, ai nấy đều bất ngờ. Đồng nghiệp kia cố phản bác, nhưng ánh mắt Tây Ký sắc lạnh, nặng trịch, khiến anh ta không dám nói thêm. Tây Ký tiếp tục: “Nếu muốn chỉ trích, hãy chắc chắn rằng mình hiểu rõ vấn đề trước. Đừng tạo áp lực không cần thiết cho người khác.”
Hạ Linh nhìn anh, vừa biết ơn vừa ngạc nhiên. Cô chưa từng thấy ai bảo vệ cô một cách mạnh mẽ như vậy. Không chỉ là đồng nghiệp, mà là người đứng ra đảm bảo công bằng, khiến cô cảm thấy an toàn trong môi trường đầy áp lực này.
Cảm giác vừa bối rối vừa ấm áp trào lên trong lòng cô. Cô thầm nghĩ: “Người này… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, và luôn khiến em cảm thấy được bảo vệ?”
Sau sự việc, cả nhóm tiếp tục làm việc, nhưng không khí đã thay đổi. Đồng nghiệp kia không còn tỏ thái độ chê bai, mà bắt đầu nhìn Tây Ký – và Hạ Linh – bằng con mắt khác. Những người khác cũng thầm cảm phục cách anh xử lý tình huống: điềm tĩnh, sắc sảo, và luôn đúng lúc.
Buổi trưa, Hạ Linh lặng lẽ nhắn tin cảm ơn anh. Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng Tây Ký đọc xong, nhấc máy, nhắn lại một câu: “Cứ tập trung làm việc, đừng lo lắng quá.” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh thường thấy.
Hạ Linh ngồi im, ánh mắt dán theo màn hình điện thoại, lòng đầy cảm giác ấm áp. Cô nhận ra rằng, sự bảo vệ của Tây Ký không chỉ đơn thuần là giúp cô tránh rắc rối công việc, mà còn khiến cô thấy an toàn, tin tưởng, và… tò mò về con người thật của anh hơn bao giờ hết.
Chiều hôm đó, khi ánh nắng dần nhạt, Hạ Linh nhìn theo bóng Tây Ký rời văn phòng, lòng bâng khuâng. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là đồng nghiệp. Một sợi dây vô hình đã được kết nối, vừa mạnh mẽ, vừa tinh tế, vừa hứa hẹn những bất ngờ phía trước.
Và trong lòng cô, một cảm giác rõ ràng xuất hiện: cô muốn gần anh hơn, muốn hiểu anh hơn, và cũng muốn cùng anh trải qua những thử thách tiếp theo, dù là trong công việc hay ngoài đời.