Cuối tuần, công ty tổ chức buổi team-building tại một khu du lịch gần thành phố. Hạ Linh hào hứng, vừa muốn vui chơi vừa muốn chứng tỏ năng lực trước đồng nghiệp. Cô không ngờ rằng, sự kiện này cũng sẽ là dịp để cô và Tây Ký hiểu nhau nhiều hơn.
Ngay khi vừa đến nơi, Tây Ký xuất hiện trong dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Không hề phô trương hay hòa đồng quá mức, anh đứng ở góc sân, quan sát mọi người với ánh mắt tinh tế. Nhưng chỉ cần vài cử chỉ nhỏ, mọi hành động của anh vẫn thu hút ánh nhìn của Hạ Linh.
Buổi team-building bắt đầu với các trò chơi tập thể. Trò “leo núi nhân tạo” là thử thách đầu tiên. Hạ Linh cùng nhóm của mình hơi lúng túng, chưa biết phân chia nhiệm vụ ra sao.
“Để tôi giúp,” Tây Ký nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. Anh chỉ dẫn từng người, phân công hợp lý, giúp mọi người phối hợp nhịp nhàng. Khi đến lượt Hạ Linh, anh đứng dưới chân vách núi, giơ tay hỗ trợ, ánh mắt dõi theo từng bước đi của cô.
Cảm giác vừa an toàn vừa hứng thú trào lên trong lòng Hạ Linh. Cô nắm tay anh, bước từng bậc, cảm nhận sự vững chắc và bình tĩnh từ anh. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Trò chơi tiếp theo là kéo co. Tây Ký tham gia cùng nhóm Hạ Linh. Dù anh vốn lạnh lùng, nhưng khi cả nhóm phối hợp, anh hò hét, chỉ dẫn nhịp nhàng, khiến mọi người vừa nể phục vừa bật cười. Hạ Linh nhìn anh, bất giác bật cười theo, nhận ra rằng anh cũng có thể vui vẻ và hòa đồng khi ở môi trường thoải mái.
Buổi chiều, khi cả nhóm nghỉ giải lao, Hạ Linh và Tây Ký cùng ngồi dưới tán cây, nhâm nhi nước và trò chuyện về những sở thích cá nhân. Dù không quá nhiều lời, nhưng từng câu chuyện nhỏ khiến khoảng cách giữa họ gần lại. Hạ Linh nhận ra, Tây Ký không chỉ giỏi giang trong công việc, mà còn có những góc riêng thú vị, nhẹ nhàng mà hiếm khi ai nhận ra.
Khi ánh nắng chiều dần tắt, cả nhóm tụ tập chụp ảnh kỷ niệm. Tây Ký đứng cạnh Hạ Linh, đôi mắt thoáng nở nụ cười hiếm hoi. Cô cảm nhận được sự ấm áp, một cảm giác vừa gần gũi vừa an toàn – khác hẳn với vẻ lạnh lùng trong văn phòng.
Trên đường trở về, Hạ Linh lặng lẽ nghĩ: “Người này… thật sự khiến em tò mò. Không chỉ về năng lực, mà còn về con người thật của anh.” Cô mỉm cười, nhận ra rằng, buổi team-building không chỉ giúp cô thư giãn mà còn là cơ hội để cô và Tây Ký xây dựng một sợi dây kết nối vô hình, tinh tế nhưng vững chắc.
Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Hạ Linh, cảm giác tò mò xen lẫn hứng thú ngày càng rõ rệt. Cô biết rằng, những ngày tiếp theo tại công ty sẽ còn nhiều bất ngờ và thú vị – đặc biệt là khi có Tây Ký bên cạnh.