tên anh gọi - không phải em

Chương 3: Lột Xác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời đồng ý của Mộc Nhi đã mở ra cánh cửa của một địa ngục trần gian. Ngay ngày hôm sau, cô được đưa đến một căn hộ penthouse áp mái ở một khu chung cư cao cấp nhất thành phố. Nơi đây không phải là nhà của Vĩnh Thụy, mà là một không gian được anh ta đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Và nó là một bản sao hoàn hảo.

Mọi chi tiết trong căn hộ, từ màu sơn tường, bộ sofa, chiếc đàn dương cầm trắng, cho đến cả những cuốn sách trên kệ, đều được bài trí giống hệt như căn phòng kỷ niệm của Dạ Lam. Đây không phải là một ngôi nhà. Đây là một nhà tù được mạ vàng, một sân khấu được dựng lên cho một vở kịch mà cô là diễn viên duy nhất.

Và rồi, quá trình "lột xác" bắt đầu. Vĩnh Thụy đã thuê cả một đội ngũ chuyên gia để biến cô thành một Dạ Lam thứ hai.

Người đầu tiên là một nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng. Mái tóc tém cá tính của cô, thứ mà cô rất yêu thích, đã bị cấm cắt. Cô bị buộc phải nuôi dài, và hàng tuần phải đến salon để chăm sóc, nhuộm lại cho đúng màu tóc nâu hạt dẻ của Dạ Lam.

Người thứ hai là một stylist thời trang. Toàn bộ tủ quần áo của Mộc Nhi, những chiếc áo thun, quần jeans năng động, đều bị vứt bỏ. Thay vào đó là những bộ váy pastel dịu dàng, những chất liệu mềm mại như lụa, voan. "Dạ Lam không bao giờ mặc màu đen," người stylist nói với cô như vậy. Mộc Nhi cảm thấy như mình đang mặc đồ của một người đã chết.

Người thứ ba là một giáo viên dạy dương cầm và trà đạo. Mỗi ngày, cô phải ngồi hàng giờ bên cây đàn, tập đi tập lại những bản nhạc mà Dạ Lam từng chơi. Cô phải học cách pha trà, cách đi đứng, cách mỉm cười một cách dịu dàng, thanh thoát. Mọi hành động, mọi cử chỉ của cô đều bị soi xét và uốn nắn.

Con người thật của Mộc Nhi, một cô gái mạnh mẽ, tự do và có chút nổi loạn, đang dần bị bào mòn, bị thay thế bởi một hình mẫu hoàn hảo nhưng vô hồn.

Trong suốt quá trình đó, Vĩnh Thụy thỉnh thoảng sẽ đến. Hắn không đến như một người tình, mà như một vị đạo diễn khó tính. Hắn sẽ đứng khoanh tay, quan sát cô, và đưa ra những lời nhận xét lạnh lùng.

"Tóc vẫn chưa đủ dài." "Nụ cười của cô ấy không gượng ép như vậy." "Bản nhạc này, cô ấy chơi có hồn hơn."

Hắn không bao giờ chạm vào cô, không bao giờ nói chuyện với cô như hai con người bình thường. Hắn chỉ đang kiểm tra sản phẩm của mình, một con búp bê mà hắn đang cố gắng tạo ra cho giống với nguyên bản nhất.

Mộc Nhi sống trong sự giày vò. Cô ghét cay ghét đắng cuộc sống này. Cô ghét việc phải từ bỏ con người mình. Nhưng mỗi khi ý định phản kháng loé lên, cô lại nghĩ đến mẹ mình. Bà đã được chuyển đến bệnh viện quốc tế tốt nhất, đã được phẫu thuật thành công và đang trong quá trình hồi phục. Sức khỏe của mẹ cô chính là sợi dây xích vô hình trói chặt cô lại.

Cô chỉ có một lối thoát duy nhất cho tâm hồn mình. Đó là hội họa.

Trong căn hộ có một phòng vẽ, cũng được bài trí theo phong cách của Dạ Lam, với những giá vẽ, những bức tranh phong cảnh nhẹ nhàng. Nhưng khi Vĩnh Thụy không có ở đó, Mộc Nhi đã biến nó thành thế giới của riêng mình.

Cô không vẽ hoa oải hương. Cô vẽ những cơn bão. Cô không dùng màu pastel. Cô dùng những màu sắc dữ dội, những gam màu nóng bỏng, tương phản. Cô trút hết mọi sự tức giận, sự đau khổ, sự dồn nén của mình lên những tấm toan. Những bức tranh của cô đầy hỗn loạn, đầy sự sống, và đầy nổi loạn. Chúng là hiện thân của một linh hồn không chịu bị khuất phục.

Đó là cách duy nhất để Mộc Nhi còn có thể cảm thấy mình đang tồn tại.

Sau gần hai tháng bị "huấn luyện", quá trình lột xác của cô dường như đã hoàn tất. Mái tóc đã dài chấm vai, được uốn lượn nhẹ nhàng. Dáng đi đã trở nên uyển chuyển. Nụ cười đã trở nên dịu dàng. Nhìn vào gương, đôi khi cô cũng không còn nhận ra chính mình nữa.

Và Vĩnh Thụy, dường như cũng đã hài lòng.

Một buổi tối, hắn đến, không phải để kiểm tra, mà là để "thưởng thức thành quả". Hắn mang theo một chai rượu vang đỏ.

"Tối nay, em sẽ ăn tối cùng tôi," hắn nói. "Hãy mặc chiếc váy màu xanh nhạt trong tủ. Và hãy nấu món bò hầm kiểu Pháp. Giống như cách cô ấy vẫn thường làm."

Mộc Nhi im lặng tuân lệnh. Cô biết, màn kịch đau đớn nhất, cuối cùng cũng đã đến lúc phải bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×