Sau gần hai tháng bị "huấn luyện" trong chiếc lồng son, quá trình lột xác của Mộc Nhi dường như đã hoàn tất. Mái tóc đã dài chấm vai, được uốn lượn nhẹ nhàng theo đúng kiểu của Dạ Lam. Dáng đi đã trở nên uyển chuyển. Nụ cười đã trở nên dịu dàng. Nhìn vào gương, đôi khi cô cũng không còn nhận ra chính mình nữa. Cô đã trở thành một bản sao gần như hoàn hảo.
Và Vĩnh Thụy, dường như cũng đã hài lòng.
Một buổi tối, hắn đến, không phải để kiểm tra, mà là để "thưởng thức thành quả". Hắn không đến một mình, mà mang theo một chai rượu vang đỏ Château Margaux, loại rượu mà Dạ Lam yêu thích nhất.
"Tối nay, em sẽ ăn tối cùng tôi," hắn nói, giọng nói không phải là một lời đề nghị. "Hãy mặc chiếc váy màu xanh nhạt trong tủ. Và hãy nấu món bò hầm kiểu Pháp. Giống như cách cô ấy vẫn thường làm."
Trái tim Mộc Nhi thắt lại, nhưng cô chỉ im lặng tuân lệnh. Cô đã quá quen với việc này. Cô vào bếp, nấu một món ăn mà cô chưa từng nếm thử, theo một công thức mà cô đã phải học thuộc lòng. Cô mặc một chiếc váy mà cô không thích, màu sắc quá nhạt nhòa so với cá tính của cô.
Bữa tối diễn ra trong một sự im lặng kỳ lạ. Hắn ngồi đối diện cô, dưới ánh nến lung linh. Hắn không ăn nhiều, chủ yếu là uống rượu và ngắm nhìn cô. Nhưng cô biết, hắn không đang nhìn cô. Hắn đang nhìn một bóng hình khác, một bóng ma của quá khứ, thông qua cơ thể của cô.
"Em có nhớ không, Lam?" hắn đột nhiên lên tiếng, gọi một cái tên không phải của cô. "Lần đầu tiên em nấu món này cho anh, em đã cho quá nhiều muối. Nhưng anh vẫn ăn hết."
Mộc Nhi cứng người lại, chiếc nĩa trên tay cô suýt nữa đã rơi xuống. Cô không biết phải trả lời thế nào.
"Em im lặng vậy sao?" hắn cười buồn. "Chắc em giận anh vì đã về muộn."
Hắn đang nói chuyện với một người đã chết. Và cô, bị buộc phải trở thành một khán giả bất đắc dĩ trong vở kịch độc thoại đầy bệnh hoạn này. Sự dày vò về tinh thần này, còn đau đớn hơn bất kỳ sự tra tấn thể xác nào.
Sau bữa tối, hắn dẫn cô vào phòng khách, nơi có cây đàn dương cầm trắng. "Chơi cho anh nghe đi. Bản 'Clair de Lune'."
Cô ngồi xuống, những ngón tay lướt trên phím đàn. Giai điệu du dương, lãng mạn vang lên, nhưng trong lòng cô lại là một sự trống rỗng đến vô tận.
Khi bản nhạc kết thúc, hắn bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy cô. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào gáy cô. "Anh nhớ em," hắn thì thầm, giọng nói khàn đặc vì cảm xúc.
Mộc Nhi nhắm mắt lại. Cô biết điều gì sắp xảy ra. Đây là một phần của hợp đồng.
Hắn bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ. Căn phòng này cũng là một thánh địa của Dạ Lam, với những bức ảnh của cô ấy treo trên tường, với mùi hương hoa oải hương thoang thoảng.
Hắn đặt cô xuống chiếc giường mềm mại. Hắn bắt đầu hôn cô, một nụ hôn đầy khao khát và cũng đầy đau khổ. Bàn tay hắn khám phá cơ thể cô, một cách vừa đam mê lại vừa như đang tìm kiếm một thứ gì đó đã mất.
Đối với Mộc Nhi, đây là một trải nghiệm không thể nào diễn tả được. Cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của hắn, sự mãnh liệt của hắn, nhưng cô biết tất cả những điều đó không phải dành cho cô. Cô chỉ là một con tàu, một thân xác vô hồn, để cho hắn gửi gắm những cảm xúc của mình cho một người khác. Cô là một kẻ ngoại đạo trong chính cuộc ân ái của mình.
Cô không chống cự, cũng không đáp lại. Cô chỉ nằm đó, như một con búp bê xinh đẹp, để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Và rồi, khoảnh khắc tàn nhẫn nhất đã đến.
Trong cơn mê loạn của khoái cảm, khi hắn đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, hắn đã gọi tên cô ấy.
"Dạ Lam... anh yêu em... anh nhớ em..."
Cái tên đó, giống như một nhát dao băng, đâm thẳng vào tim Mộc Nhi. Nó đóng băng mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ của cô. Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi trong bóng tối, những giọt nước mắt nóng hổi của sự tủi nhục, của sự đau đớn đến tột cùng. Hắn đã có được thể xác cô, nhưng lại gọi tên một người khác. Không có sự sỉ nhục nào lớn hơn thế.
Khi mọi thứ kết thúc, hắn ôm cô vào lòng, chìm vào giấc ngủ với một sự bình yên hiếm thấy trên khuôn mặt. Lần đầu tiên sau năm năm, hắn đã có lại được "Dạ Lam" của mình.
Còn Mộc Nhi, cô nằm đó, mở to mắt nhìn trân trối lên trần nhà tối đen. Cô không ngủ được. Cô cảm thấy mình còn cô độc hơn cả trước đây. Một bóng ma đang sống trong thân xác của cô, và con người thật của cô, dường như đã chết đi trong đêm nay.