Sau đêm đầu tiên đó, cuộc sống của Mộc Nhi đã rơi vào một guồng quay tàn nhẫn. Vĩnh Thụy đến căn hộ của cô thường xuyên hơn, vào bất cứ lúc nào hắn muốn. Hắn biến cô thành một "người tình" đúng nghĩa, nhưng là người tình của một bóng ma.
Ban ngày, cô vẫn phải tiếp tục các buổi học vô nghĩa: dương cầm, trà đạo. Cô sống trong một sự cô độc tuyệt đối, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài. Vĩnh Thụy đã cho người báo với bạn bè cũ của cô rằng cô đã nhận được một học bổng và đi du học. Hắn đã xóa sổ cô khỏi cuộc đời cũ một cách hoàn hảo.
Ban đêm, cô phải đóng vai Dạ Lam, phải chiều theo mọi ý muốn của hắn. Những cuộc ân ái của họ vẫn diễn ra, vẫn nồng cháy về mặt thể xác, nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ về mặt tinh thần. Hắn vẫn gọi tên Dạ Lam. Và cô, đã không còn khóc nữa. Trái tim cô dường như đã chai sạn.
Thứ duy nhất giúp cô níu giữ lấy thực tại, chính là tin tức về mẹ mình. Thông qua luật sư Khang, cô biết được ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công mỹ mãn. Bà đang được chăm sóc trong một phòng bệnh VIP, với những y bác sĩ giỏi nhất. Sợi dây xích vàng kim này, vừa là niềm an ủi, lại vừa là sự nhắc nhở về cái giá mà cô đang phải trả.
Nhưng con người, dù có cố gắng kìm nén đến đâu, cũng không thể nào giết chết được bản năng sống của chính mình. Linh hồn của Mộc Nhi, dù đã bị vùi dập, vẫn đang âm thầm gào thét đòi được giải thoát. Cô không thể chống đối hắn một cách công khai. Cô bắt đầu một cuộc phản kháng thầm lặng.
Trong căn hộ rộng lớn, có một nhà kho nhỏ dùng để chứa những vật dụng không cần thiết. Cô đã biến nơi đó thành một thế giới bí mật của riêng mình.
Cô thuyết phục người giúp việc mua cho mình những toan vẽ và màu dầu, với lý do muốn tập vẽ "phong cảnh" cho giống với Dạ Lam hơn. Nhưng khi cánh cửa nhà kho đóng lại, cô không vẽ hoa oải hương hay những buổi chiều hoàng hôn.
Cô vẽ. Cô vẽ những gam màu tối, những màu đỏ rực như máu, những màu đen sâu thẳm như vực thẳm. Cô vẽ những đường nét hỗn loạn, dữ dội, những hình thù méo mó, thể hiện cho sự tức giận, sự đau khổ và sự dồn nén của mình. Cô vẽ một cô gái bị xích lại, nhưng đôi mắt lại rực lửa. Cô vẽ một bông hoa xương rồng đang cố gắng vươn lên giữa một vùng đất khô cằn.
Hội họa đã trở thành lối thoát duy nhất cho cô. Là nơi duy nhất mà cô còn được là chính mình, là Mộc Nhi.
Và rồi, một ngày nọ, bức màn bí mật đó đã bị vén lên.
Hôm đó, Vĩnh Thụy đột ngột trở về căn hộ vào buổi chiều, sớm hơn thường lệ. Hắn muốn mang cho "Dạ Lam" một món quà, một chiếc vòng cổ mà cô ấy đã từng rất thích.
Khi hắn bước vào, căn hộ rất yên tĩnh. Hắn không thấy Mộc Nhi đâu cả. Hắn đi tìm cô. Khi đi ngang qua nhà kho, hắn nghe thấy có tiếng động nhỏ ở bên trong. Cánh cửa chỉ khép hờ.
Hắn tò mò, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Và rồi, hắn sững lại.
Trước mặt hắn không phải là một nhà kho bừa bộn. Mà là một phòng tranh. Một phòng tranh đầy những bức vẽ dữ dội, hỗn loạn và đầy sức sống. Chúng hoàn toàn đối lập với sự thanh tao, nhẹ nhàng của Dạ Lam.
Và ở giữa phòng, Mộc Nhi đang đứng đó, lưng quay về phía hắn. Cô đang say sưa vẽ trên một tấm toan lớn.
Hắn nhìn vào bức tranh mà cô đang vẽ dở. Đó là một bức chân dung. Chân dung của một người phụ nữ có hai khuôn mặt. Một nửa khuôn mặt là một nụ cười dịu dàng, thanh thoát của Dạ Lam. Nửa còn lại, là một khuôn mặt đang gào thét trong câm lặng, với đôi mắt rực lửa và những giọt nước mắt bằng máu.
Trong khoảnh khắc đó, Vĩnh Thụy cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hắn nhìn vào những bức tranh xung quanh, rồi lại nhìn vào người con gái trước mặt.
Con búp bê mà hắn đã mất công tạo ra, hóa ra lại có một linh hồn. Một linh hồn nổi loạn, đầy đau khổ, và đang gào thét. Một linh hồn mà hắn chưa bao giờ biết đến, và cũng chưa bao giờ muốn nhìn thấy.
Sự thật về Mộc Nhi, lần đầu tiên, đã được phơi bày ra trước mắt hắn, không phải qua lời nói, mà qua những tác phẩm nghệ thuật không thể nào chối cãi được. Vở kịch hoàn hảo của hắn, đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt đầu tiên.