tên anh gọi - không phải em

Chương 6: Linh Hồn Nổi Loạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng trong căn penthouse trở nên nặng nề đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bụi rơi. Vĩnh Thụy đứng bất động trước những tấm toan vẽ, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào những mảng màu hỗn loạn, những đường nét dữ dội đang gào thét một cách câm lặng. Đây không phải là nghệ thuật của Dạ Lam. Nghệ thuật của Dạ Lam nhẹ nhàng, thanh tao và bình yên như một buổi chiều thu. Còn thứ nghệ thuật này, nó gai góc, nó đau đớn, nó chứa đầy một sức sống mãnh liệt và một sự nổi loạn không thể khuất phục.

Hắn quay người lại, nhìn Mộc Nhi, người đang đứng ở góc phòng, khuôn mặt không một chút sợ hãi, chỉ có sự thách thức. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự hiện diện của cô rõ ràng đến vậy. Cô không còn là một cái bóng mờ nhạt của Dạ Lam. Cô là một thực thể riêng biệt, một linh hồn đang gào thét đòi quyền được sống.

"Đây là cái gì?" hắn hỏi, giọng nói trầm xuống, cố gắng kiềm nén một cơn giận dữ đang dâng lên. Cơn giận không chỉ vì sự phản kháng của cô, mà còn vì sự thật rằng những bức tranh này, theo một cách nào đó, lại có một sức hút kỳ lạ đối với hắn.

"Đó là tôi," Mộc Nhi đáp, giọng nói bình thản. "Là Mộc Nhi. Là con người mà anh đang cố gắng giết chết mỗi ngày."

"Cô đã vi phạm hợp đồng," hắn nói, bước tới gần cô hơn. "Hợp đồng yêu cầu cô phải trở thành Dạ Lam. Hoàn toàn."

"Hợp đồng của anh có thể mua được thời gian của tôi, mua được sự phục tùng của tôi. Nhưng nó không thể mua được suy nghĩ, và càng không thể mua được linh hồn tôi," cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Tôi cần phải vẽ, Vĩnh Thụy à. Giống như anh cần phải thở vậy. Nếu không được vẽ, tôi sẽ chết."

"Tôi có thể khiến cô phải hối hận vì sự bướng bỉnh này," hắn đe dọa. "Mẹ của cô..."

"Đừng dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi!" cô gầm lên, lần đầu tiên để lộ ra sự tức giận bị dồn nén. "Anh là một kẻ hèn hạ! Anh không dám đối mặt với sự thật rằng người anh yêu đã chết, nên anh biến một người sống thành một bóng ma! Anh không chỉ cầm tù tôi, anh đang cầm tù chính bản thân mình!"

Từng lời nói của cô như những nhát dao, đâm thẳng vào vết thương lòng mà hắn luôn cố gắng che giấu. Hắn sững người. Chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

"Nếu anh muốn tôi tiếp tục vở kịch này," cô nói tiếp, giọng đã bình tĩnh lại nhưng đầy kiên quyết, "thì hãy để cho Mộc Nhi được tồn tại. Dù chỉ là trong góc phòng này, với những tấm toan vẽ này. Đó là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu anh vượt qua nó, thì cứ việc chấm dứt hợp đồng. Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả."

Cô đang đánh một canh bạc. Một canh bạc bằng cả mạng sống của mẹ mình và tương lai của chính cô.

Vĩnh Thụy nhìn cô, một cuộc đấu trí căng thẳng diễn ra trong ánh mắt của hai người. Hắn thấy được sự quyết tâm không gì lay chuyển được trong đôi mắt cô. Hắn biết, nếu hắn ép cô, cô thật sự sẽ từ bỏ tất cả. Và nếu cô đi, hắn sẽ lại trở về với lăng mộ băng giá của mình, với một sự trống rỗng còn khủng khiếp hơn cả trước đây.

Hắn đã bắt đầu quen với sự hiện diện của cô. Một sự quen thuộc nguy hiểm.

Cuối cùng, hắn quay lưng đi. Hắn không đồng ý, nhưng cũng không phá hủy những bức tranh. Hắn chỉ lẳng lặng rời khỏi căn hộ, để lại Mộc Nhi một mình với trái tim đang đập loạn nhịp.

Cô đã thắng trong cuộc đối đầu đầu tiên. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Trò chơi giữa họ, đã không còn đơn giản là sự thay thế và phục tùng nữa. Nó đã trở thành một cuộc chiến giữa hai linh hồn, một linh hồn đang cố gắng hồi sinh một bóng ma, và một linh hồn đang gào thét đòi quyền được sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×