Sau cuộc đối đầu căng thẳng về những bức tranh, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy mối quan hệ của họ. Vĩnh Thụy không còn đến căn hộ thường xuyên nữa. Hắn dường như đang cố tình lảng tránh cô, lảng tránh sự thật về một Mộc Nhi đang dần trở nên rõ nét. Hắn vẫn chu cấp đầy đủ, vẫn đảm bảo mẹ cô được chăm sóc tốt nhất, nhưng sự xa cách của hắn lại khiến Mộc Nhi cảm thấy bất an.
Cô không biết hắn đang nghĩ gì. Liệu hắn có đang âm thầm lên một kế hoạch khác để bẻ gãy ý chí của cô hay không?
Và rồi, vào một buổi sáng, hắn đột ngột xuất hiện.
"Chuẩn bị hành lý đi," hắn nói, giọng nói không cho phép từ chối. "Chúng ta sẽ đi xa vài ngày."
"Đi đâu?" cô hỏi, giọng đầy cảnh giác.
"Đến một nơi mà Dạ Lam đã luôn muốn đến," hắn đáp, và câu trả lời đó như một gáo nước lạnh dội vào mặt cô.
Thì ra, hắn vẫn chưa từ bỏ. Chuyến đi này, chắc chắn là một phần trong kế hoạch của hắn để tiếp tục "Dạ Lam hóa" cô.
Họ đến một căn biệt thự ven biển, nằm biệt lập trên một vách đá nhìn ra đại dương. Nơi đây đẹp như một bức tranh, với kiến trúc hiện đại, hồ bơi vô cực và một bãi biển riêng. Nhưng đối với Mộc Nhi, nó chỉ là một nhà tù khác, đẹp đẽ hơn và cô độc hơn.
Căn biệt thự, không ngoài dự đoán của cô, cũng là một thánh địa khác của Dạ Lam. Khắp nơi đều treo những bức ảnh của cô ấy. Dạ Lam cười rạng rỡ trên bãi biển, Dạ Lam đọc sách bên lò sưởi, Dạ Lam chơi đùa với một chú chó samoyed trắng muốt.
"Đây là nơi anh đã định cầu hôn cô ấy," Vĩnh Thụy nói, giọng nói xa xăm, như đang nói với một người khác chứ không phải cô.
Mục đích của chuyến đi này đã quá rõ ràng. Hắn muốn nhấn chìm cô trong thế giới của Dạ Lam, muốn dùng những ký ức của họ để xoá nhoà đi con người của Mộc Nhi.
Nhưng Mộc Nhi của bây giờ đã không còn dễ dàng bị khuất phục nữa. Cô không tỏ ra chống đối. Cô chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng của cô là một sự phản kháng ngầm.
Khi hắn muốn cô mặc một chiếc váy maxi trắng để đi dạo trên biển, giống như Dạ Lam trong ảnh, cô đã từ chối một cách khéo léo. "Em không mang theo váy trắng. Em nghĩ quần short và áo thun sẽ tiện hơn để đi dạo."
Khi hắn muốn cô cùng ngồi bên lò sưởi đọc sách, cô lại mang giá vẽ của mình ra ngoài ban công. "Hôm nay nắng đẹp quá. Em muốn vẽ một chút."
Cô không vẽ những cảnh biển yên bình. Cô vẽ những con sóng dữ dội đang đập vào vách đá, những đám mây đen vần vũ báo hiệu một cơn bão. Bức tranh của cô, cũng giống như tâm hồn cô lúc này, đầy dữ dội và bất an.
Vĩnh Thụy quan sát tất cả. Sự im lặng và sự phản kháng ngầm của cô khiến hắn vừa tức giận lại vừa bất lực. Hắn càng cố gắng áp đặt hình bóng của Dạ Lam lên người cô, cô lại càng trở nên gai góc và xa cách.
Và rồi, một sự cố đã xảy ra.
Một buổi chiều, khi đang đi dạo một mình dọc theo một mỏm đá ven biển, Mộc Nhi đã bị trượt chân và ngã xuống dưới. May mắn là cô không rơi xuống biển, mà chỉ bị mắc kẹt ở một gờ đá cheo leo bên dưới, chân bị trật và chảy máu.
Cô cố gắng gọi điện, nhưng ở đây không có sóng. Cô bị mắc kẹt, hoàn toàn bất lực. Sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy cô.
Khi trời bắt đầu tối, Vĩnh Thụy, không thấy cô trở về, đã bắt đầu lo lắng. Hắn đi tìm cô. Hắn gọi tên cô, "Mộc Nhi!", không phải "Dạ Lam".
Khi nghe thấy tiếng gọi của hắn, cô đã vội vàng đáp lại. Hắn tìm thấy cô, đang ngồi co ro trên gờ đá, khuôn mặt tái nhợt vì đau và sợ hãi.
Không một lời trách móc, hắn nhanh chóng tìm cách leo xuống. Hắn cởi áo vest của mình ra, xé nó thành những dải dài để làm dây thừng. Hắn cẩn thận dìu cô, cõng cô trên lưng và leo ngược lên vách đá.
Khi đã lên đến nơi an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đặt cô xuống, rồi quỳ xuống xem xét vết thương ở chân cô. Khi hắn ngẩng lên, hắn thấy cô đang nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ.
Trong khoảnh khắc đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với khả năng mất cô, hắn đã nhận ra một điều. Người mà hắn lo lắng, người mà hắn sợ hãi sẽ mất đi, không phải là bóng ma của Dạ Lam. Mà là Mộc Nhi. Một Mộc Nhi bằng xương bằng thịt, bướng bỉnh và gai góc, đang ở ngay trước mặt hắn.