Đã hai tháng trôi qua kể từ cái ngày định mệnh Vĩnh Thụy phát hiện ra phòng tranh bí mật của Mộc Nhi. Cuộc đối đầu nảy lửa sau đó đã không dẫn đến một sự trừng phạt, mà là một thỏa thuận ngầm đầy căng thẳng: cô được phép giữ lại góc nhỏ cho "Mộc Nhi" được tồn tại, đổi lại, vở kịch "Dạ Lam" phải được diễn một cách hoàn hảo hơn bao giờ hết. Hắn vẫn tiếp tục chìm trong ảo ảnh của mình, và cô vẫn tiếp tục đóng vai một bóng ma.
Để củng cố lại ảo ảnh đang trên bờ vực sụp đổ đó, Vĩnh Thụy đã quyết định đưa cô đến căn biệt thự ven biển ở Phan Thiết, một nơi chứa đầy ký ức ngọt ngào của hắn và Dạ Lam. Hắn hy vọng, trong không gian lãng mạn đó, hắn có thể hoàn toàn xóa bỏ đi một "Mộc Nhi" gai góc và biến cô trở lại thành "Dạ Lam" dịu dàng của hắn.
Nhưng chuyến đi đó đã trở thành một thất bại. Mộc Nhi không còn là con búp bê dễ dàng bị điều khiển. Cô lặng lẽ phản kháng, từ chối mặc những bộ váy của Dạ Lam, từ chối chơi những bản nhạc của Dạ Lam. Cô mang theo giá vẽ của mình, và thay vì vẽ cảnh biển bình yên, cô lại vẽ những cơn bão, những con sóng dữ dội đang đập vào vách đá.
Sự phản kháng của cô khiến Vĩnh Thụy vô cùng tức giận nhưng cũng bất lực. Hắn không thể trừng phạt cô, vì làm vậy sẽ phá vỡ đi hình ảnh "Dạ Lam" mà hắn đang cố gắng duy trì. Mối quan hệ của họ rơi vào một sự bế tắc, một cuộc chiến tranh lạnh ngay giữa thiên đường.
Và rồi, một sự cố đã xảy ra, làm thay đổi tất cả.
Một buổi chiều, khi đang đi dạo một mình dọc theo một mỏm đá ven biển, Mộc Nhi đã bị trượt chân và ngã xuống dưới. May mắn là cô không rơi xuống biển, mà chỉ bị mắc kẹt ở một gờ đá cheo leo bên dưới, chân bị trật và chảy máu.
Cô cố gắng gọi điện, nhưng ở đây không có sóng. Cô bị mắc kẹt, hoàn toàn bất lực. Sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy cô.
Khi trời bắt đầu tối, Vĩnh Thụy, không thấy cô trở về, đã bắt đầu lo lắng. Hắn đi tìm cô. Hắn gọi tên cô, "Mộc Nhi!", không phải "Dạ Lam". Tiếng gọi của hắn vang vọng trong tiếng sóng.
Khi nghe thấy tiếng gọi của hắn, cô đã vội vàng đáp lại. Hắn tìm thấy cô, đang ngồi co ro trên gờ đá, khuôn mặt tái nhợt vì đau và sợ hãi.
Không một lời trách móc, hắn nhanh chóng tìm cách leo xuống. Hắn cởi áo vest của mình ra, xé nó thành những dải dài để làm dây thừng. Hắn cẩn thận dìu cô, cõng cô trên lưng và leo ngược lên vách đá.
Khi đã lên đến nơi an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đặt cô xuống, rồi quỳ xuống xem xét vết thương ở chân cô. Khi hắn ngẩng lên, hắn thấy cô đang nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ.
Trong khoảnh khắc đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với khả năng mất cô, hắn đã nhận ra một điều. Người mà hắn lo lắng, người mà hắn sợ hãi sẽ mất đi, không phải là bóng ma của Dạ Lam. Mà là Mộc Nhi. Một Mộc Nhi bằng xương bằng thịt, bướng bỉnh và gai góc, đang ở ngay trước mặt hắn.
Tối hôm đó, hắn không bắt cô phải đóng kịch nữa. Hắn tự tay chăm sóc vết thương cho cô, nấu cho cô một bát cháo nóng. Sự dịu dàng và quan tâm chân thành của hắn khiến Mộc Nhi vô cùng bối rối.
Đêm đó, hắn không ngủ ở phòng riêng. Hắn vào phòng cô, nằm xuống bên cạnh, và chỉ đơn giản là ôm cô vào lòng.
"Ngủ đi," hắn thì thầm. "Có anh ở đây rồi."
Cảm giác an toàn và ấm áp đã lâu không có được khiến Mộc Nhi không thể cầm được nước mắt. Cô rúc vào lòng hắn, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, cô đã có một giấc ngủ thật sự bình yên.
Sự gần gũi đó đã phá vỡ đi ranh giới mà cả hai đang cố gắng duy trì. Vài ngày sau, khi vết thương của cô đã đỡ hơn, sự căng thẳng về thể xác giữa họ lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Một đêm nọ, sau bữa tối, khi họ đang cùng nhau ngồi bên lò sưởi, hắn đã quay sang hôn cô. Một nụ hôn không còn là sự chiếm đoạt của một kẻ chủ nhân đối với vật thay thế. Nó là một nụ hôn của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. Một nụ hôn đầy đam mê, nhưng cũng đầy dịu dàng và thăm dò.
Cô đã đáp lại.
Cảnh H+ lần này hoàn toàn khác. Hắn không còn gọi tên Dạ Lam. Hắn gọi tên cô: "Mộc Nhi". Hắn tập trung vào từng phản ứng của cô, từng hơi thở, từng tiếng rên khẽ. Hắn không còn làm tình với một ký ức, mà đang làm tình với người phụ nữ ở hiện tại. Hắn muốn khám phá cô, muốn biết được điều gì khiến cô hạnh phúc, điều gì khiến cô rung động.
Đối với Mộc Nhi, đây vừa là một sự ngọt ngào, lại vừa là một sự đau khổ. Cô cảm nhận được sự chân thành của hắn, cảm nhận được khoái cảm mà hắn mang lại. Nhưng cô cũng biết rằng, sự thay đổi này của hắn có thể chỉ là tạm thời. Liệu hắn có thật sự yêu cô, hay chỉ đơn giản là đang tìm thấy một sự mới lạ ở "món đồ chơi" của mình?
Vết rạn trong tim Vĩnh Thụy đã xuất hiện. Hắn đã bắt đầu nhìn thấy Mộc Nhi. Nhưng từ việc "nhìn thấy" cho đến việc "chấp nhận" và "buông bỏ" quá khứ, vẫn còn là một con đường rất dài.