thăm nuôi dì bệnh

Chương 1: CHIẾC LỒNG KÍNH CÔ ĐƠN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi hương. Đó là điều đầu tiên Viễn ghi nhận khi cánh cổng gỗ sồi nặng nề của "Viện Dưỡng Lão và Phục Hồi Thể Chất Lam Sơn" khép lại sau lưng họ. Không phải mùi thuốc sát trùng gắt mũi của bệnh viện, mà là một hỗn hợp của lá thông ẩm, hơi ẩm từ sương mù buổi chiều và một chút hương tinh dầu oải hương phảng phất. Nơi này xa xôi, yên tĩnh đến mức đáng sợ, nằm lọt thỏm giữa những triền đồi của vùng cao nguyên, như một chiếc lồng kính tách biệt khỏi thế giới.

Viễn, 24 tuổi, đứng thẳng người bên chiếc xe lăn, áo sơ mi trắng thẳng tắp. Trách nhiệm chăm sóc dì Hạ đã đặt lên vai anh một gánh nặng không hề nhỏ. Cha mẹ anh đã cố gắng tìm kiếm nơi tốt nhất để dì Hạ tĩnh dưỡng và điều trị chuyên sâu, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc đẩy cả hai vào một sự cô lập tuyệt đối.

Dì Hạ, người phụ nữ luôn rạng rỡ, mạnh mẽ và độc lập, giờ đây chỉ còn là một bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt. Chiếc khăn len mềm mại quấn quanh cổ và mái tóc đen dài, mượt mà được búi lỏng. Cô tựa vào thành xe lăn, gương mặt nhợt nhạt, chỉ có đôi mắt là còn giữ lại tia sáng kiêu hãnh quen thuộc, nhưng nay chúng ánh lên một sự mệt mỏi và chấp nhận đáng sợ.

“Cảm ơn cháu, Viễn,” giọng dì Hạ khẽ khàng, như thể mỗi từ ngữ đều tiêu hao năng lượng. “Dì biết cháu vất vả vì dì.”

“Không có gì đâu, dì Hạ,” Viễn đáp, tay đẩy xe lăn tiến vào sảnh chính. Lời nói nghe có vẻ chân thành, nhưng trong lòng anh, một cảm xúc phức tạp dâng lên. Không chỉ là thương cảm. Đó còn là sự ngỡ ngàng trước sự thay đổi của dì. Dì Hạ trước đây là hình mẫu phụ nữ thành đạt, quyến rũ, luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, kể cả người thân. Giờ đây, cô hoàn toàn phụ thuộc vào anh, một chàng trai trẻ chưa trải sự đời.

Phòng của dì Hạ nằm ở tầng hai, hướng nhìn ra khu vườn thông. Căn phòng được trang bị tiện nghi như một căn hộ nghỉ dưỡng, nhưng nó vẫn mang đến cảm giác lạnh lẽo, vắng lặng.

Đêm đầu tiên. Sau khi giúp dì Hạ uống thuốc và ổn định trên chiếc giường lớn, Viễn trải tấm nệm mỏng xuống sàn nhà đối diện. Anh tắt đèn chính, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường.

Tiếng thở dốc của dì Hạ trong bóng tối trở nên rõ ràng và ám ảnh.

Khoảng nửa đêm, Viễn choàng tỉnh bởi tiếng rên nhẹ. Anh bật dậy, thấy dì Hạ đang cựa quậy, trán lấm tấm mồ hôi. Cô đang gặp ác mộng, hoặc cơn đau lại tái phát.

Viễn nhanh chóng đỡ dì dậy, lấy chai nước suối đưa cho dì. Cảm giác da thịt dì nóng bừng qua lớp áo ngủ mỏng manh làm tay anh thoáng run rẩy.

“Dì lạnh… quá,” dì Hạ thều thào, giọng run rẩy không phải vì lạnh, mà vì sự yếu đuối.

Viễn cẩn thận đắp thêm chiếc chăn dày hơn cho dì. Khi anh định rút tay lại, bàn tay gầy gò của dì Hạ bất ngờ siết nhẹ lấy cổ tay anh. Lực siết yếu ớt, nhưng đủ để giữ anh lại.

“Ở đây… một lát,” dì Hạ nhắm mắt, như thể tìm kiếm sự an ủi.

Viễn ngồi xuống mép giường, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Ánh đèn ngủ hắt lên gương mặt hốc hác của dì, làm nổi bật đường nét xương quai xanh tinh tế. Cô ấy đang bệnh, cô ấy cần anh, cần một hơi ấm, một sự trấn an.

Anh từ từ đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của dì. Hành động này hoàn toàn xuất phát từ sự thương xót, nhưng khi đầu dì Hạ khẽ nghiêng vào lòng bàn tay anh, một dòng điện vô hình chạy qua.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Viễn cảm thấy ranh giới vô hình giữa "dì" và "một người phụ nữ đang khao khát được bảo vệ" đã bị phá vỡ. Anh nhận ra, sự cô lập của nơi này không chỉ giúp dì Hạ tĩnh dưỡng, mà còn tạo ra một không gian tuyệt đối riêng tư, nơi mọi rào cản xã hội đều trở nên mong manh. Và, một cảm giác tội lỗi, nóng rực bắt đầu len lỏi trong trái tim anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×