Buổi sáng đầu tiên ở Lam Sơn trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Viễn nấu cháo, đút từng muỗng nhỏ cho dì Hạ, cẩn thận như chăm sóc một đứa trẻ. Sự thân mật đó, dù xuất phát từ trách nhiệm, vẫn khiến anh cảm thấy bối rối. Dì Hạ dường như nhận thấy sự căng thẳng của anh, cô chỉ mỉm cười yếu ớt, ánh mắt biết ơn nhưng cũng chứa đựng một sự thấu hiểu ngầm nào đó.
Chiều đến, dì Hạ bắt đầu sốt nhẹ. Y tá dặn dò Viễn phải liên tục theo dõi và dùng khăn ấm lau người để hạ nhiệt. Đây là một thử thách thực sự đối với Viễn. Anh có thể lau trán, cổ, nhưng việc lau toàn bộ cơ thể người phụ nữ đang ốm, lại là người thân, khiến anh cảm thấy như đang đứng bên bờ vực cấm kỵ.
Viễn khóa cửa phòng cẩn thận. Anh ngồi bên giường, tay cầm chiếc khăn mềm đã được vắt khô. Anh nhìn dì Hạ đang nhắm nghiền mắt, gương mặt ửng hồng vì sốt.
“Dì Hạ, y tá dặn phải lau người để hạ sốt. Cháu sẽ cẩn thận,” Viễn nói nhỏ, giọng khô khốc.
Dì Hạ khẽ gật đầu, đưa tay vén nhẹ chiếc chăn xuống ngang hông. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu kem, đã ướt đẫm mồ hôi. Viễn nuốt khan. Anh cố gắng đẩy hết mọi suy nghĩ cá nhân ra khỏi đầu, tự nhủ: Đây là chăm sóc, là nghĩa vụ.
Anh bắt đầu từ cánh tay. Làn da dì Hạ mềm mại, nóng ấm, và cực kỳ nhạy cảm dưới khăn. Viễn cảm nhận được cơ bắp dì khẽ căng lên mỗi khi anh chạm vào. Sự chú ý của anh dán chặt vào công việc: lau kỹ các khớp, các đường tĩnh mạch xanh mờ dưới da, nơi có mùi mồ hôi nhẹ xen lẫn mùi hương tinh tế của dầu dưỡng.
Khi lau đến vùng cổ và ngực trên, nơi chiếc váy ngủ trễ xuống một chút, Viễn phải nghiêng người. Khoảng cách giữa anh và dì Hạ gần đến mức anh có thể nghe rõ tiếng thở dốc nặng nề của cô. Hơi nóng từ cơ thể dì tỏa ra, dường như truyền sang tay anh. Anh vô tình chạm vào xương quai xanh tinh tế của cô, sự mềm mại bất ngờ khiến Viễn giật mình, vội vàng tránh đi.
Dì Hạ đột ngột mở mắt. Đôi mắt ấy, vốn mệt mỏi vì bệnh tật, giờ đây lại mang một ánh nhìn sâu thẳm, gần như dò xét, nhưng không hề trách móc.
“Đừng sợ hãi, Viễn,” dì Hạ nói, giọng cô khàn đặc. “Dì là người bệnh. Cháu chỉ đang cứu dì khỏi cơn sốt thôi.”
Lời nói của dì Hạ như một sự cho phép, nhưng cũng là một lời nhắc nhở sắc lạnh về ranh giới. Điều đó lại càng khiến sự bối rối của Viễn trở nên phức tạp.
Viễn tiếp tục, tập trung toàn bộ tinh thần vào chiếc khăn. Khi lau đến đôi chân thon dài, anh phải nhấc nhẹ từng chân lên. Anh cảm nhận được sự thả lỏng của cơ thể dì Hạ, sự phó thác hoàn toàn vào đôi tay anh. Mặc dù bệnh tật đã làm cô gầy đi, nhưng những đường nét nữ tính vẫn còn đó, tinh tế và gợi cảm trong bóng tối mờ.
Sau khi hoàn thành, Viễn quay lưng lại, vội vàng thay nước và cất khăn. Khi anh quay lại, dì Hạ đã thiếp đi, có vẻ dễ chịu hơn.
Viễn ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tường, cố gắng điều hòa hơi thở. Anh nhận ra trán mình cũng đã lấm tấm mồ hôi. Sự căng thẳng đã tích tụ quá lớn. Hành động vừa rồi hoàn toàn trong sáng, xuất phát từ trách nhiệm. Nhưng cảm giác của anh thì không. Hình ảnh làn da mềm mại, hơi nóng của cơ thể, và ánh mắt sâu thẳm của dì Hạ cứ lởn vởn trong tâm trí anh.
Anh tự hỏi, liệu sự khao khát bảo vệ, chăm sóc này, có phải đang biến chất thành một thứ tình cảm cấm kỵ, chỉ vì sự cô lập của nơi này? Hay vì sự yếu đuối của dì Hạ đã làm lộ ra sự hấp dẫn tiềm ẩn mà anh chưa từng dám thừa nhận?
Bên ngoài, gió hú qua rặng thông. Bên trong căn phòng nhỏ bé này, ranh giới giữa nghĩa vụ và khao khát đã bị mờ đi bởi hơi ấm ngoài quy định của cơn sốt, và hơi ấm từ lòng bàn tay Viễn. Anh biết, đêm nay anh sẽ không thể ngủ yên.