Sau đêm bão tố của giấc mơ cấm, Viễn gần như không thể đối diện với dì Hạ. Anh cố gắng giữ khoảng cách vật lý và cảm xúc, làm mọi việc nhanh chóng, ít lời. Anh rửa bát, dọn dẹp, cho dì Hạ uống thuốc... tất cả đều với vẻ mặt lạnh lùng, gần như máy móc.
Dì Hạ, với sự nhạy cảm tinh tế của một người đang nằm trên ranh giới sinh tử, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi này.
Buổi trưa, sau khi Viễn đặt khay thức ăn lên bàn cạnh giường, anh chuẩn bị quay đi thì dì Hạ gọi lại.
“Viễn, ngồi xuống đây một chút.”
Giọng dì Hạ bình tĩnh, nhưng có một sự sắc lạnh ẩn chứa. Viễn miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
“Cháu đang tránh dì,” dì Hạ nói thẳng. “Có chuyện gì đã xảy ra đêm qua không?”
Viễn cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Anh ngước nhìn dì Hạ, đôi mắt cô ấy trong suốt và dò xét. Anh không thể nói về giấc mơ.
“Không có gì đâu, dì Hạ. Cháu chỉ hơi mệt. Cháu đang cố gắng tập trung vào việc tìm kiếm một công việc làm thêm từ xa, để có thể ở đây với dì mà vẫn có thu nhập.” Viễn cố gắng đưa ra một lý do hợp lý, an toàn.
Dì Hạ nhìn sâu vào mắt anh. Cô không chấp nhận lời nói dối này.
“Cháu có thể lừa dì về chuyện tiền bạc, nhưng cháu không thể lừa dì về khoảng cách. Cảm xúc của cháu đang rất hỗn loạn, Viễn. Đừng làm như thể dì không cảm nhận được.”
Viễn cúi gằm mặt. Anh không thể biện hộ. Sự bối rối, tội lỗi và khao khát của anh quá rõ ràng.
“Dì Hạ, cháu… cháu xin lỗi. Cháu không cố ý. Cháu chỉ là…” Anh dừng lại, từ ngữ như mắc kẹt trong cổ họng.
Dì Hạ đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Viễn lên, buộc anh phải đối diện với cô. Cái chạm này, dù chỉ là đầu ngón tay, cũng đủ để khiến Viễn rùng mình.
“Cháu chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi, kẹt lại ở nơi cô lập này, chăm sóc một người phụ nữ yếu đuối,” dì Hạ tiếp lời anh, giọng cô đầy sự thấu hiểu. “Điều đó không có gì đáng xấu hổ cả, Viễn. Sự thu hút là một phản ứng tự nhiên của cơ thể sống.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt chuyển từ sự thấu hiểu sang sự thách thức tinh tế.
“Nhưng sự sợ hãi của cháu, Viễn, nó làm tổn thương dì. Cháu làm như thể việc chạm vào dì là một sự ô uế. Cháu làm dì cảm thấy như một thứ bệnh hoạn.”
Lời nói của dì Hạ như một nhát dao đâm thẳng vào lương tâm Viễn. Cô đã dùng sự yếu đuối và cảm giác bị tổn thương để buộc anh phải phá bỏ rào cản.
“Không phải vậy, dì Hạ. Cháu không bao giờ nghĩ như thế,” Viễn thanh minh, giọng anh trở nên khẩn thiết.
“Vậy thì đừng xa lánh dì. Đừng hành động như thể dì là người xa lạ. Cháu là người duy nhất ở đây. Dì cần cháu. Cần sự chăm sóc, sự gần gũi, sự an ủi của cháu.” Dì Hạ buông cằm Viễn ra, nhưng ánh mắt vẫn giữ chặt anh.
Sự bối rối của Viễn đã tan biến, thay vào đó là một sự quy phục và một ngọn lửa khao khát mãnh liệt. Dì Hạ không chỉ cho phép sự thân mật, cô còn yêu cầu nó. Cô đã chính thức kéo anh vào trò chơi nguy hiểm này, với lý do là nhu cầu của người bệnh.
“Dạ… cháu hiểu rồi, dì Hạ,” Viễn khẽ đáp, giọng anh trầm hẳn xuống. “Cháu sẽ không để dì phải thấy cô đơn nữa.”
Buổi tối đó, Viễn trở lại với vai trò chăm sóc tận tụy, nhưng với một sự thay đổi rõ rệt trong cảm xúc. Khi giúp dì Hạ trở mình để uống thuốc, bàn tay anh không còn run rẩy vì tội lỗi. Ngược lại, nó trở nên vững vàng, có sự chiếm hữu nhẹ nhàng.
Khi anh giúp dì Hạ cài lại cúc áo ngủ, ngón tay anh nán lại lâu hơn một chút trên da thịt cô. Anh nhìn vào mắt dì Hạ, không còn sự sợ hãi, mà là một sự chấp nhận ngầm về khao khát của chính mình.
Dì Hạ mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn, biết rằng cô đã thành công trong việc kéo Viễn lại gần. Sự rạn nứt trong lý trí của Viễn đã tạo ra một khe hở lớn, nơi những cảm xúc cấm kỵ được phép len lỏi, nhân danh sự "chăm sóc" và "an ủi."