thăm nuôi dì bệnh

Chương 9: GIẤC MƠ BỊ CẤM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc trò chuyện về chiếc váy đỏ, không khí trong phòng trở nên tinh quái và căng thẳng một cách lạ lùng. Dì Hạ không còn hoàn toàn là một bệnh nhân vô tội trong mắt Viễn nữa. Cô là một người phụ nữ hiểu rõ sức hấp dẫn của mình, ngay cả trong lúc yếu đuối nhất.

Đêm đó, Viễn chìm vào giấc ngủ muộn, kiệt sức sau một ngày dài vật lộn với cảm xúc và việc chăm sóc. Anh mơ.

Giấc mơ bắt đầu trong không gian quen thuộc của căn phòng Lam Sơn, nhưng mọi thứ đều được bao phủ bởi ánh đèn màu hổ phách ấm áp, không phải ánh sáng trắng lạnh lẽo. Dì Hạ không nằm trên giường bệnh. Cô đứng cạnh cửa sổ, không mặc chiếc áo ngủ lụa rộng rãi, mà là một chiếc váy ngủ bằng sa-tanh mỏng, màu rượu vang. Chiếc váy ôm sát những đường cong còn sót lại, làm nổi bật sự gầy guộc nhưng gợi cảm của cơ thể cô.

Trong mơ, dì Hạ quay lại nhìn Viễn, không còn vẻ mệt mỏi mà là ánh mắt thách thức, đầy ham muốn.

“Cháu sợ dì à, Viễn?” Giọng cô trầm khàn, không phải giọng của người bệnh.

Viễn cảm thấy cơ thể mình bị kéo về phía cô một cách không thể kiểm soát. Anh muốn chạy trốn, muốn dừng lại, nhưng đôi chân anh lại không nghe lời.

“Không, dì Hạ. Cháu… cháu là người chăm sóc dì.” Anh cố gắng nói, nhưng giọng anh nghẹt lại.

“Không,” dì Hạ bước đến gần anh, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào má anh. Lòng bàn tay cô nóng bỏng. “Ở đây, không có quy tắc. Chỉ có khao khát. Dì khao khát sự sống, Viễn. Và cháu… cháu khao khát điều gì?”

Trong mơ, rào cản lý trí của Viễn hoàn toàn sụp đổ. Anh không còn nghĩ đến chữ "dì", không còn nghĩ đến trách nhiệm. Anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ tuyệt đẹp, mong manh đang đứng trước mặt, một sự cám dỗ ngọt ngào.

Anh nắm lấy tay dì Hạ, siết chặt. Cảm giác mềm mại, ấm áp đó không thể là giả.

“Cháu khao khát được bảo vệ dì, không chỉ là chăm sóc,” Viễn thầm thì trong mơ, và lời nói đó mang đầy sự chiếm hữu.

Dì Hạ cười, nụ cười đầy quyến rũ. Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực anh. Anh ôm cô, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô. Nhưng sự run rẩy đó nhanh chóng biến thành sự bùng cháy.

Giấc mơ tiếp diễn bằng những hành động mãnh liệt, không lời. Ánh đèn hổ phách càng lúc càng mờ ảo, nhưng cảm giác về làn da trần, hơi thở gấp gáp, và sự va chạm của khao khát trở nên cực kỳ chân thực, sống động, vượt qua mọi giới hạn mà lý trí Viễn đặt ra.

Viễn choàng tỉnh dậy.

Anh thở dốc, tim đập như muốn vỡ tung. Cơ thể anh nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Anh mất vài giây để nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của Lam Sơn, và mọi thứ chỉ là một giấc mơ điên rồ, tội lỗi.

Anh lập tức nhìn về phía giường dì Hạ. Cô vẫn ngủ yên, trông thật thanh thản và yếu đuối dưới lớp chăn dày.

Viễn ngồi dậy, đầu óc quay cuồng. Anh cảm thấy kinh tởm chính mình. Làm sao anh có thể có một giấc mơ như vậy về dì ruột của mình? Giấc mơ đó quá sống động, quá chân thực đến mức anh không thể phủ nhận sự khao khát bị dồn nén trong lòng.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh xối thẳng vào mặt. Anh nhìn mình trong gương. Đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy sự bối rối và tội lỗi.

Anh biết, giấc mơ này không phải là một tai nạn. Nó là sự giải phóng của tiềm thức anh, nơi anh đã cho phép khao khát vượt qua lý trí. Câu chuyện về chiếc váy đỏ của dì Hạ đêm qua đã gieo mầm, và sự cô lập của nơi này đã giúp nó nảy nở.

Viễn trở lại phòng, nằm xuống nệm. Anh không dám ngủ lại. Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối, cố gắng phân biệt ranh giới giữa thực tế và ảo ảnh. Giấc mơ đó là một lời cảnh báo, nhưng cũng là một lời hứa hẹn. Anh biết, nếu anh không rời khỏi đây, hoặc nếu dì Hạ không khỏe lại nhanh chóng, ranh giới mỏng manh giữa chăm sóc và tội lỗi sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

Anh lặng lẽ thì thầm trong bóng đêm, một lời xin lỗi câm lặng: Xin lỗi dì Hạ. Xin lỗi... vì cháu đã không thể kiểm soát được mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×