Sáng hôm sau, thị trấn Ánh Trăng vẫn chìm trong sương mù dày đặc. Linh đứng bên cửa sổ, tay cầm cuốn sổ ghi chú của Huy, ánh mắt đăm chiêu. Tối qua, họ vừa bước ra khỏi Nhà Cổ, mang theo những manh mối đầu tiên nhưng cũng nặng trĩu lo sợ. Cô vẫn cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh, mỗi lần nghĩ tới những bóng tối sâu thẳm trong hầm hay những vật thể lao tới bất ngờ. Huy đang chờ cô bên ngoài, đứng cạnh chiếc xe đạp cũ của mình. Anh trông bình thản, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự cảnh giác.
“Cô đã ngủ được không?” Huy hỏi, giọng trầm và hơi lo lắng. Linh lắc đầu, đôi mắt vẫn chưa rời cuốn sổ. “Không hề. Tôi cứ nghĩ về những ký hiệu tối qua. Chúng… phức tạp hơn tôi tưởng.” Huy cười nhạt, đưa tay ra: “Chúng ta không chỉ giải mã ký hiệu, mà còn phải sống sót giữa bẫy của kẻ chủ mưu. Nghe có vẻ căng thẳng, nhưng cô sẽ quen dần.” Linh nắm tay anh, cảm giác vừa yên tâm vừa hồi hộp. “Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Huy mở cuốn sổ, chỉ vào các ký hiệu họ ghi lại tối qua. “Các ký hiệu trong Nhà Cổ dẫn tới những di vật cổ, và từ đó sẽ hé lộ manh mối về gia tộc liên quan đến kẻ chủ mưu. Tôi đã xác định một vài địa điểm bên ngoài tòa nhà, nơi có khả năng các manh mối tiếp theo được cất giấu.” Linh gật đầu, mắt sáng lên: “Đi thôi.”
Đường phố vẫn tĩnh lặng. Ánh sáng yếu của buổi sáng sớm chiếu qua các mái ngói cũ kỹ, phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt. Huy và Linh đi bộ theo con đường lát đá, hướng về khu rừng nhỏ gần thị trấn – nơi họ nghi ngờ có dấu vết di chuyển của kẻ chủ mưu. Mỗi bước chân vang lên tiếng cọt kẹt, tiếng gió rít qua những cành cây khô khiến Linh rùng mình. Nhưng cô không dám tỏ ra sợ hãi, vì Huy đang đi bên cạnh, ánh mắt trấn an.
Khi đến rừng, họ nhìn thấy những dấu chân lạ trên mặt đất ẩm. Một vài dấu chân nhỏ, như của trẻ em hoặc người thấp, xen lẫn với dấu giày cỡ lớn. Huy cúi xuống, tay chạm vào bùn ướt: “Dấu chân còn mới, chắc chắn được để lại đêm qua. Chúng ta không đi sai hướng.” Linh nhìn theo dấu chân, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò. “Người này… muốn dẫn chúng ta đi đến đâu?” cô thầm hỏi.
Tiến sâu vào rừng, Linh cảm nhận bầu không khí trở nên nặng nề hơn, hơi lạnh len qua da thịt. Từng tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng gió rít qua cành cây, kết hợp với những bóng tối sâu thẳm khiến tim cô đập nhanh hơn. Huy luôn đi trước, đôi mắt quan sát xung quanh, còn cô theo sát phía sau, tay ôm chặt cặp sách, mắt dán vào từng dấu hiệu bất thường.
Bỗng dưng, từ phía sau, một tiếng cành cây gãy vang lên. Linh giật mình, quay sang nhìn, nhưng chỉ thấy bóng râm mờ của cây và sương mù. Huy đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Bình tĩnh, có thể chỉ là động vật. Nhưng cũng đừng chủ quan.” Linh gật đầu, cố hít sâu để giữ bình tĩnh. Cô nhận ra rằng, mỗi bước đi giờ đây đều phải cẩn trọng.
Họ đi đến một ngôi nhà nhỏ, bỏ hoang từ lâu, nằm khuất sau những bụi cây dày đặc. Ngôi nhà giống như một bản sao nhỏ của Nhà Cổ, tường rêu phủ, mái ngói nứt vỡ, cửa sổ vỡ lở. Trước cửa là những ký hiệu kỳ lạ vẽ bằng than, tương tự như trong hầm tối. Huy nhấn mạnh: “Đây là manh mối tiếp theo. Kẻ chủ mưu muốn chúng ta tìm đến đây, nhưng chắc chắn cũng đặt bẫy.”
Linh nhìn kỹ, thấy các ký hiệu ghép lại thành sơ đồ nhỏ dẫn tới tầng hầm phía sau ngôi nhà. Huy mở cửa từ từ, ánh đèn pin chiếu vào không gian tối om. Mùi ẩm mốc, nặng nề xộc thẳng vào mũi. Trong hầm, có một bàn gỗ cũ, trên đó là một số vật thể kỳ lạ: di vật cổ, những bức thư cũ và một chiếc hộp sắt nhỏ khóa kín. Linh tiến tới, tay run nhẹ khi chạm vào di vật. Huy nhìn cô, giọng nghiêm: “Cẩn thận. Mỗi vật thể ở đây đều có thể chứa manh mối hoặc bẫy.”
Cô mở bức thư cũ đầu tiên, chữ viết đã mờ nhòe nhưng vẫn đọc được: “Người tiếp nhận phải biết nhìn xa hơn hiện tượng. Mỗi manh mối đều kết nối với gia tộc và những quyết định cũ. Ai tìm ra sự thật, sẽ biết cả ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.” Linh nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. “Có vẻ như kẻ chủ mưu muốn thử trí tuệ và trực giác của chúng ta,” cô nói.
Huy gật đầu, tay mở chiếc hộp sắt khóa. Bên trong là những bức tranh cổ, một bản đồ với các ký hiệu trùng lặp với những gì họ thấy trong Nhà Cổ. Anh giải thích: “Các ký hiệu này dẫn tới các địa điểm khác, tất cả liên quan đến gia tộc từng nắm giữ quyền lực trong thị trấn. Chúng ta cần phải hiểu lịch sử của gia tộc để biết họ giấu gì.” Linh quan sát bản đồ, nhận ra đường đi uốn lượn qua sông, đồi và rừng, như một trò chơi trí tuệ lớn.
Khi họ chuẩn bị rời ngôi nhà, một cơn gió lạnh bất ngờ quét qua, khiến cửa hầm đóng sầm lại, ánh đèn pin chập chờn. Linh và Huy giật mình, nhưng Huy kịp giữ cô khỏi ngã. Bên ngoài, có tiếng bước chân nhẹ, gần như thì thầm nhưng đủ khiến tim họ đập mạnh. Linh nhìn Huy, giọng run: “Ai đó đang ở quanh đây…” Huy nghiêm mặt, mắt đảo quanh: “Có thể là kẻ chủ mưu hoặc người giám hộ manh mối. Chúng ta phải cẩn thận.”
Họ rời hầm, đi theo sơ đồ ánh sáng phản chiếu từ trăng non chiếu qua kẽ lá. Mỗi bước đi, Linh cảm nhận bóng tối bao quanh, nhưng ánh mắt cô cũng sáng lên quyết tâm. “Dù nguy hiểm, tôi sẽ tìm ra sự thật,” cô thầm nói. Huy nhìn cô, một nụ cười nhạt hiện lên trong ánh mắt: “Tốt. Sự dũng cảm và trực giác của cô là chìa khóa để vượt qua tất cả.”
Đêm xuống, thị trấn Ánh Trăng tĩnh lặng, sương mù dày đặc, nhưng trong rừng, Linh và Huy tiếp tục đi theo manh mối, từng bước tiến gần hơn tới bí mật gia tộc, đồng thời đối mặt với những nguy hiểm trực tiếp và những thử thách mà kẻ chủ mưu giăng ra. Mỗi ký hiệu, mỗi bóng tối, mỗi bước đi đều thử thách trí tuệ, can đảm và trực giác của họ. Linh và Huy biết rằng từ đây, họ không chỉ đi tìm sự thật mà còn phải bảo vệ chính mình khỏi những nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
Trong ánh trăng non le lói qua tán cây, họ dừng lại, nhìn nhau, nhận ra rằng cuộc hành trình này vừa trinh thám, vừa kinh dị, lại vừa thử thách tình cảm và lòng dũng cảm. Từ đây, họ phải cùng nhau đối mặt với những manh mối khó giải, những bẫy nguy hiểm và những bí ẩn sâu thẳm nhất của thị trấn Ánh Trăng.
Hết chương 3.