thám tử ánh trăng

Chương 5: Bóng ma trong rừng sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng vẫn phủ kín thị trấn Ánh Trăng, nhưng lần này Linh không còn cảm giác bối rối. Cô đã dần quen với không khí nặng nề, lạnh lẽo nơi rừng sâu, nơi những bóng tối dường như sống động hơn bình thường. Tim cô vẫn đập mạnh mỗi khi nhớ lại các ký hiệu trong hầm biệt thự, nhưng lần này, cảm giác hồi hộp được pha trộn với sự quyết tâm. Cô biết rằng mỗi bước đi hôm nay sẽ đưa họ đến gần hơn với bí mật gia tộc và kẻ chủ mưu.

Huy đợi cô bên ngoài, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm. Anh cầm chiếc ba lô đựng các di vật, tay run nhẹ vì vừa kiểm tra lại các bản đồ, ký hiệu và bức thư. “Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào rừng,” anh nói, giọng trầm, “theo sơ đồ mà ký hiệu dẫn tới. Đây là nơi kẻ chủ mưu thường đặt bẫy tinh vi nhất. Cẩn thận là chìa khóa sống còn.” Linh gật đầu, nắm chặt tay anh, cảm giác vừa an tâm vừa lo lắng. “Tôi sẵn sàng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đi cùng anh.”

Rừng sâu hơn vào buổi sáng này dày đặc sương mù, ánh sáng yếu, tiếng gió rít qua cành cây tạo ra những âm thanh rùng rợn. Linh cố gắng quan sát kỹ từng bước đi, từng dấu hiệu trên bản đồ. Huy đi phía trước, tay chiếu đèn pin, mắt quét khắp xung quanh, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyển động. Mỗi cành cây cọ vào nhau vang lên như tiếng thì thầm của bóng tối. Linh cảm nhận sự hiện diện của thứ gì đó vô hình đang theo dõi họ.

Họ đi theo lối mòn dẫn tới một hồ nước cạn, mặt nước đọng lặng, phản chiếu ánh sáng mờ của buổi sương sớm. Trên bờ hồ, một vài ký hiệu vẽ bằng than xuất hiện, dẫn họ tới một cây cổ thụ khổng lồ. Huy cúi xuống quan sát các ký hiệu: “Những dấu hiệu này được sắp xếp theo ánh sáng mặt trời chiếu qua tán cây. Chúng ta phải giải mã chính xác, nếu không sẽ bỏ lỡ manh mối.” Linh nhìn kỹ, cố ghép các ký hiệu thành sơ đồ, tim đập mạnh vì hưng phấn.

Bỗng dưng, một tiếng động vang lên phía sau, như có người bước chân trên lá khô. Linh giật mình, quay lại nhưng chỉ thấy sương mù dày đặc. Huy đặt tay lên vai cô, giọng nghiêm: “Bình tĩnh. Có thể là động vật hoặc kẻ chủ mưu đang theo dõi. Nhưng dù gì cũng đừng tỏ ra sợ hãi.” Linh gật đầu, cố hít sâu, ánh mắt sáng lên quyết tâm.

Cây cổ thụ dẫn họ tới một hang động nhỏ bên bờ hồ, cửa hang tối om, hơi ẩm nặng nề. Trên tường hang, các ký hiệu hiện lên với những vòng tròn chồng tam giác, từng ký tự kỳ lạ giống như bùa chú cổ xưa. Huy chiếu đèn pin, ánh sáng loang lổ trên bức tường, tạo thành sơ đồ ánh sáng và bóng tối đan xen. Linh cúi xuống, cảm giác tim đập mạnh khi nhìn thấy sơ đồ hoàn chỉnh dẫn tới manh mối tiếp theo.

Họ bước vào hang, từng tiếng bước chân vang lên, mỗi âm thanh như chạm vào bóng tối. Trong hang, có một bàn đá cũ, trên đó là những di vật: một chiếc hộp gỗ, bức thư cũ, và một bản đồ nhỏ. Linh mở bức thư, chữ viết mờ nhòe nhưng vẫn đọc được: “Người tiếp nhận phải biết rằng sự thật nằm giữa bóng tối và ánh sáng. Ai dám đối mặt cả hai, sẽ thấy bí mật của gia tộc và kẻ chủ mưu.” Huy giải thích: “Bức thư này xác nhận chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng cũng cảnh báo về những bẫy tinh vi phía trước.”

Linh cầm chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra, bên trong là những bức tranh cổ về gia tộc, những nhân vật trong tranh có ánh mắt dường như đang nhìn thẳng vào cô. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, như thể các linh hồn đang theo dõi từng bước đi của họ. Huy quan sát bức tranh, giọng trầm: “Kẻ chủ mưu dùng những vật này để kiểm tra trí tuệ và trực giác. Chúng ta phải giải mã đúng, nếu sai sẽ gặp nguy hiểm.”

Họ tiếp tục đi sâu vào hang, ánh sáng đèn pin chập chờn. Từng ký hiệu trên tường kết hợp với ánh sáng tạo thành một sơ đồ phức tạp dẫn họ tới một hầm nhỏ, nơi những di vật quan trọng của gia tộc được cất giấu. Trên bàn hầm là một hộp sắt nhỏ khóa kín, bên cạnh là bức thư cổ thứ hai. Linh đọc bức thư, tim đập nhanh: “Những manh mối trước chỉ là bước khởi đầu. Ai dám đi tới cùng, sẽ thấy âm mưu thực sự. Nhưng hãy cẩn thận, bẫy nguy hiểm đang chờ đón.”

Huy mở hộp sắt, bên trong là bản đồ cổ với những ký hiệu tinh vi, cùng một cuốn nhật ký của thành viên gia tộc. Linh lật qua từng trang nhật ký, nhận ra những sự kiện bí ẩn, những quyết định nguy hiểm, và mối liên hệ chằng chịt giữa các thành viên. Cô nhận ra rằng kẻ chủ mưu đang thử thách họ không chỉ về trí tuệ mà còn về cảm xúc: lòng tin, sự can đảm, và trực giác.

Bên ngoài, gió rít qua khe đá, tạo thành tiếng rên rỉ như những bóng ma đang thì thầm. Linh cảm giác một hơi lạnh lướt qua gáy, khiến cô rùng mình. Huy đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Đừng để cảm giác sợ hãi chi phối. Sự tỉnh táo sẽ giúp chúng ta vượt qua thử thách này.” Linh gật đầu, hít sâu, cảm giác tim mình đập nhanh nhưng ánh mắt vẫn sáng quyết tâm.

Khi họ chuẩn bị rời hang, một tiếng động mạnh vang lên phía sau, như một cánh cửa đóng sập, đất đá rung nhẹ. Linh giật mình, Huy đứng chắn phía trước, mắt quan sát xung quanh. Một bóng đen vụt qua, nhanh như chớp. Linh cảm nhận được sự hiện diện của kẻ chủ mưu hoặc người giám hộ manh mối. Huy nhấn mạnh: “Chúng ta phải tiếp tục, bất kể nguy hiểm. Mỗi bước đi đều quan trọng, và chúng ta không thể dừng lại.”

Họ đi theo sơ đồ ánh sáng phản chiếu từ trăng non, từng bước đi cẩn trọng qua các khe đá, qua các lối mòn trong rừng sâu. Linh cảm giác từng bước đều thử thách trực giác, trí tuệ và lòng dũng cảm của mình. Ánh sáng từ đèn pin loang lổ, chiếu lên các ký hiệu, tạo thành sơ đồ dẫn tới manh mối cuối cùng của ngày hôm nay.

Khi tới bãi đất trống, họ nhìn thấy một tượng đá cổ, trên đó có ký hiệu trùng với bản đồ và các di vật trước đó. Huy nghiêm mặt: “Đây là nơi gia tộc từng giấu những bí mật quan trọng. Giải mã đúng, chúng ta sẽ tìm thấy manh mối lớn. Sai, sẽ gặp bẫy nguy hiểm.” Linh cúi xuống, ghép các ký hiệu theo thứ tự ánh sáng phản chiếu. Tượng rung nhẹ, hé lộ một hầm bí mật nhỏ bên dưới.

Bên trong, một bàn đá chứa bức thư, bản đồ và hộp sắt nhỏ khác. Bức thư ghi: “Ai dám đối mặt bóng tối và ánh sáng cùng lúc, sẽ nhìn thấy sự thật. Nhưng sự dũng cảm và trí tuệ sẽ bị thử thách đến tận cùng.” Linh nhận ra rằng họ đang đi sâu vào âm mưu lớn, nơi mọi bước đi đều nguy hiểm, mọi ký hiệu đều là thử thách trí tuệ.

Huy nhìn Linh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn nụ cười nhẹ: “Từ đây, chúng ta không chỉ tìm manh mối, mà còn phải đối mặt trực tiếp với nguy hiểm. Kẻ chủ mưu sẽ không để ai phá vỡ kế hoạch.” Linh hít sâu, ánh mắt kiên quyết: “Tôi đã sẵn sàng. Dù phải đối mặt bóng tối, tôi sẽ đi cùng anh.”

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×