thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 11: Lối Đi Tuyệt Mật và Cái Giá Của Lòng Trung Thành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Lối Vào Của Kẻ Phá Hoại

Vinh chạy băng qua sảnh công viên, hướng về phía Tháp Hoàng Kim đang rực sáng một cách kiêu hãnh. Tòa tháp cao vút, như một thanh kiếm chọc thủng màn đêm, là biểu tượng của sự tham vọng, và giờ đây, là nơi chứa đựng Cửa Ngõ Linh Hồn.

Cảm giác tà khí đã giảm đáng kể sau khi anh thực hiện rò rỉ tại Hồ Nước Công Viên, nhưng điều đó không kéo dài. Vinh biết Hồn Đói (qua thân xác Fake Vinh) đang tăng tốc. Tiếng nhạc điện tử từ sảnh chính bắt đầu vọng ra, lớn dần. Lễ khai trương đã bắt đầu.

Vinh không thể đi qua cửa chính. Anh, trong thân xác Hải gầy gò, sẽ bị bảo vệ của chính mình nhận ra và tóm gọn ngay lập tức. Anh phải dùng Lối Đi Tuyệt Mật mà chỉ Kiến Trúc Sư Trưởng mới biết.

Đó là Hầm Kỹ Thuật Dự Phòng – một đường hầm nhỏ, bẩn thỉu, chạy song song với đường ống xử lý nước thải khẩn cấp, được thiết kế để kết nối khu nhà phụ cũ với hệ thống bơm làm mát trung tâm. Anh đã che giấu nó, coi đó là một “lỗi kỹ thuật” cần thiết để đạt được thẩm mỹ hoàn hảo.

Vinh lách qua hàng rào công trường phía sau, nơi có những khối bê tông dự trữ. Anh tìm thấy một Van Cống thoát khí được ngụy trang khéo léo. Anh dùng xà beng nạy nó ra.

Một luồng khí lạnh lẽo, hôi thối xộc lên. Vinh tuột xuống, cơ thể Hải đau đớn như bị xé toạc, nhưng ý chí kiến tạo đã đẩy anh đi.

"Tao biết mọi ngóc ngách của công trình này," Vinh thầm nghĩ, giọng anh khàn đặc. "Mày có thể chiếm xác tao, nhưng không thể chiếm lấy trí nhớ về những lỗi lầm của tao."

Anh bò qua đường ống ẩm ướt, nhớ lại sơ đồ đường ống dẫn. Mục tiêu của anh là Tầng Hầm Kỹ Thuật B1, nơi đặt phòng máy lạnh trung tâm, khu vực ít camera và người bảo vệ nhất.

2. Bóng Đêm Trong Phòng Máy Lạnh

Sau 15 phút bò lổm ngổm, Vinh trèo lên khỏi cống, hít một hơi sâu không khí máy lạnh công nghiệp trong lành. Anh đang ở Tầng Hầm B1. Nơi đây là mê cung của những đường ống, dây điện và tiếng máy nén khí ù ù.

Vinh dùng Cốt Khí như một chiếc la bàn tâm linh. Anh cảm thấy luồng tà khí đang ngưng đọng ở khu vực này, không phải tà khí tự nhiên, mà là sự bảo vệ được sắp đặt.

Anh né tránh các camera an ninh, lần theo những ký hiệu dịch vụ kỹ thuật mà chỉ anh mới hiểu. Anh tiến đến Phòng Máy Chính, nơi có cầu thang khẩn cấp dẫn lên các tầng trên.

Vừa đẩy cánh cửa thép nặng nề vào Phòng Máy Chính, Vinh thấy một bóng người đang đứng giữa sương mù lạnh của hơi máy nén. Đó là Tài, cấp dưới thân cận nhất của Vinh, người mà anh đã hứa sẽ giao lại công ty sau khi giải nghệ.

Tài đang mặc bộ vest đen lịch lãm, nhưng khuôn mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt vô hồn. Anh ta đang cầm một chiếc búa tạ, ánh kim loại phản chiếu ánh đèn neon mờ ảo.

“Anh Vinh,” Tài nói, giọng nói đều đều, không cảm xúc. “Không, không phải ‘Anh Vinh.’ Anh là Kẻ Ăn Xin đã đột nhập. Chủ Nhân đã nói trước.”

Vinh cảm thấy tim mình thắt lại. Tài không bị chiếm hữu hoàn toàn, nhưng bị thao túng và chi phối tâm trí bằng những lời hứa hẹn và tà khí mạnh mẽ của Hồn Đói.

“Tài,” Vinh lên tiếng, giọng khàn đặc. “Nhìn tao đi. Mày không nhận ra tao sao? Mày đã làm việc với tao suốt mười năm! Tao là người đã dạy mày về kết cấu chịu lực…”

Tài cười một cách lạnh lẽo. “Kiến trúc sư Vinh đã trao cho tôi một thân phận mới, một vị trí mới, một tương lai không bị giới hạn bởi những thứ lỗi thời như đạo đức hay tình cảm. Anh, kẻ ăn xin, chỉ là một sai sót cần được loại bỏ. Anh là thứ dơ bẩn của thành phố này.”

3. Cuộc Chiến Của Lòng Trung Thành

Tài đột ngột lao tới, chiếc búa tạ vung lên. Tài nhanh hơn, khỏe hơn, và quyết đoán hơn Vinh gấp nhiều lần.

Vinh né tránh cú đánh chí mạng. Chiếc búa tạ va vào tủ điện chính, tạo ra một tiếng nổ điện BÙMM lớn, làm hệ thống ánh sáng trong phòng máy chập chờn.

"Mày bị hắn lừa rồi, Tài! Hắn dùng mày! Hắn chỉ muốn linh hồn mày thôi!" Vinh vừa hét vừa lùi lại, cố gắng tìm một khoảng trống.

Tài gầm lên. “Lừa? Vinh thật đã không bao giờ nhìn thấy tôi! Anh ta chỉ nhìn thấy bản vẽ của mình! Chủ Nhân đã hứa sẽ cho tôi quyền lực để tự tay xây dựng công trình của riêng mình, không phải dưới cái bóng của ai!”

Vinh biết, anh đã vô tình tạo ra khoảng cách với Tài bằng sự kiêu hãnh của mình, và Hồn Đói đã lợi dụng điều đó.

Vinh rút Cốt Khí ra. Thay vì tấn công vật lý, anh dùng Cốt Khí như một khuếch đại viên tinh thần. Anh truyền toàn bộ ký ức về những đêm Tài và anh cùng thức trắng để hoàn thành bản vẽ, về những lời hứa về một tương lai chung.

“Mày nhớ không Tài? Đêm khai móng, mày đã nói: ‘Chúng ta sẽ thay đổi thành phố này.’ Mày đã không nói ‘tao.’ Mày đã nói ‘chúng ta.’ Vinh đã không quên mày!”

Luồng tà khí ý chí chuộc tội của Vinh đâm thẳng vào tâm trí Tài. Tài khựng lại, đôi mắt anh ta ánh lên một tia bối rối, giằng xé. Sự điều khiển của Hồn Đói tạm thời bị phá vỡ.

Đó là khoảnh khắc của Vinh. Anh không đánh Tài. Anh lao về phía Bảng Điều Khiển Thang Máy Kỹ Thuật, nằm sau lưng Tài.

Vinh dùng xà beng đập mạnh vào khóa an toàn của bảng điều khiển.

BÍP BÍP BÍP.

Một hệ thống báo động nhỏ vang lên. Vinh đã can thiệp vào hệ thống thang máy khẩn cấp, vô hiệu hóa cơ chế khóa tầng.

Tài, bị giật mình bởi tiếng động, quay lại. Vẻ mặt anh ta trở nên giận dữ tột độ. Hồn Đói đã siết chặt quyền kiểm soát.

"Mày... chết đi!"

Tài vung chiếc búa tạ. Vinh né tránh, lăn người vào trong cabin thang máy khẩn cấp đang mở ra. Chiếc búa tạ chỉ sượt qua vai Vinh, để lại một vết rách sâu trên áo khoác.

4. Hành Trình Trong Chiếc Hộp Thép Chết Chóc

Vinh bấm nút Tầng Thượng, 99F. Cánh cửa thang máy khép lại ngay lúc Tài gào thét bên ngoài.

Thang máy khẩn cấp bắt đầu tăng tốc một cách kinh hoàng, không có sự êm ái như thang máy chính. Vinh dựa vào vách thang máy, thở hổn hển.

Anh cảm thấy toàn bộ Tháp Hoàng Kim đang rung động. Luồng tà khí giờ đây không chỉ là vật chất xung quanh, mà nó đang thấm vào cấu trúc bê tông, thép, và thủy tinh.

Vinh nhận ra: Khi Nghi thức bắt đầu, Tháp Hoàng Kim sẽ không chỉ là địa điểm. Nó sẽ là cơ quan trung tâm, là cột dẫn truyền khổng lồ cho Hồn Đói.

Anh nhìn thấy Cốt Khí trong tay bắt đầu rung lên dữ dội và chuyển sang màu đen sẫm. Hải (linh hồn cũ) đang phản kháng. Vinh đặt Cốt Khí lên ngực mình, cố gắng truyền năng lượng.

“Giữ vững đi, Hải! Đừng đầu hàng! Mày có thể không cứu được gia đình, nhưng mày có thể cứu được những người khác!”

Tà khí đen từ Cốt Khí được hấp thụ vào cơ thể Hải, nhưng nó không còn là nguồn nhiên liệu, mà là thuốc độc. Nó giúp Vinh chống lại sự chiếm đoạt của tà khí bên ngoài, nhưng đang rút cạn sinh lực cuối cùng của anh.

Vinh nhắm mắt lại. Anh nhớ đến Lan. Lời nói dối anh đã buộc phải nói ra: “Anh ấy không quên ngôi nhà gỗ nhỏ ở Đà Lạt…” Đó là sự thật. Nơi đó không phải là Tháp Hoàng Kim kiêu hãnh này.

5. Ngưỡng Cửa Lễ Khai Trương

Thang máy đột ngột dừng lại, rung lắc mạnh. BÍP. Tầng 99.

Vinh bước ra khỏi thang máy. Anh đang ở Sảnh Tiền Sảnh của Phòng Làm Việc Trưởng.

Cảnh tượng trước mắt anh là một sự chế giễu hoàn hảo.

Sảnh Tiền Sảnh được trang trí lộng lẫy bằng lụa và hoa tươi. Nhưng mọi thứ đều bị phủ một lớp sương mù màu xám mỏng. Các vệ sĩ và quản lý công ty (những người được mời tham dự Lễ Khai Trương) đang đứng yên, như những bức tượng, khuôn mặt họ bị đóng băng trong nụ cười vô hồn, hoặc sự sợ hãi tột cùng.

Ở trung tâm, một bàn tiệc dài được bày sẵn, nhưng thay vì đồ ăn, nó chứa đầy những vật phẩm tâm linh: Đồ trang sức bị nhiễm tà khí (Vật phẩm Tế Lễ), những pho tượng cổ bị bẻ cong, và ở cuối bàn, Hộp Trang Sức của Lan.

Và ngay giữa cảnh tượng đó, cánh cửa Phòng Làm Việc Trưởng đang mở.

Ánh sáng đỏ rực rọi ra từ bên trong.

Vinh cảm thấy Cốt Khí gần như tan rã. Sức mạnh của Cửa Ngõ Linh Hồn ở đây là không thể chống cự.

Anh lảo đảo bước tới, vượt qua những con người vô hồn đang chờ đợi. Anh chạm vào tay một vệ sĩ. Da anh ta lạnh như đá.

Đùng!

Tiếng trống bắt đầu vang lên từ bên trong. Nghi thức đã chính thức bắt đầu.

Vinh đứng trước ngưỡng cửa, nhìn vào bên trong.

Hải (Fake Vinh), trong thân xác Kiến Trúc Sư Trưởng, đang đứng trên một bệ đá được dựng giữa phòng. Hắn mặc một bộ vest trắng, vẻ mặt đầy uy quyền và ma mị. Hắn đang giơ tay lên, và tà khí cuồn cuộn từ các trụ đã được kích hoạt, đổ dồn vào thân xác Vinh (thật).

“Chào mừng trở lại, Kiến Trúc Sư,” Hải (Fake Vinh) nói, khuôn mặt Vinh (thật) nở một nụ cười quỷ quyệt. “Mày đến vừa kịp lúc… để xem nghi thức hoàn hảo của tao.”

Vinh, trong thân xác Hải, bước qua ngưỡng cửa, nhìn thẳng vào thân xác mình.

Cuộc đối đầu cuối cùng đã bắt đầu.

6. Lời Hứa Với Kẻ Ăn Xin

Ngay lúc đó, Vinh cảm thấy Cốt Khí tuột khỏi tay. Nó không tan rã. Nó rơi xuống sàn, và một tia sáng xanh yếu ớt lóe lên từ mẩu xương.

“Vinh… cứu… cô ấy…”

Đó là giọng nói của Hải (linh hồn cũ). Anh ta, bằng chút ý chí còn sót lại trong Cốt Khí, đã thốt ra lời cuối cùng trước khi hoàn toàn tan biến. Không phải sự tham lam, không phải lời nguyền rủa, mà là lời cầu xin cứu vớt những người thân của mình, những người đã bị hủy hoại vì sự kiêu hãnh của Vinh.

Vinh cúi xuống, nhặt Cốt Khí. Nó không còn là công cụ tà thuật. Nó là chiếc neo tâm linh cuối cùng, là bằng chứng cho tội lỗi và sự chuộc tội của anh.

Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt mình, nơi Hồn Đói đang ngự trị.

"Tao sẽ cứu thành phố này," Vinh tuyên bố, giọng anh khàn đặc nhưng kiên định. "Và tao sẽ chuộc tội cho mày, Hải!"

Vinh, trong thân xác đã bị nguyền rủa, lao về phía Tháp Hoàng Kim, nơi thân xác kiêu hãnh của mình đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×