thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 3: Dưới Chân Tòa Tháp và Cái Giá Của Sự Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Món Nợ Vật Chất và Sự Thèm Khát Của Kẻ Giả Mạo

Vinh, trong thân xác Hải, mất gần một ngày chỉ để học cách tồn tại. Anh phải vật lộn với cơn sốt, với những cơn đau nhức như bị kim châm chích khắp các khớp xương – kết quả của căn bệnh nan y và lối sống vô độ của Hải trước kia. Mọi nỗ lực kiếm miếng ăn đều thất bại thảm hại, vì cơ thể này đã quên mất cảm giác đói thông thường; nó chỉ thèm khát "năng lượng tối" mà Hồn Đói thu hút.

Anh buộc phải ăn những mẩu bánh mì khô, cứng mà những người bán hàng từ thiện ném cho, và mỗi lần nuốt xuống, anh lại cảm thấy ghê tởm cái dạ dày vô dụng này.

Cơn đói thể xác còn đỡ hơn sự tra tấn tinh thần. Hồn Đói không ngừng thì thầm trong đầu anh, không phải là lời đe dọa, mà là lời dụ dỗ.

“Sao mày không đến công trường cũ? Mày biết có một hòn đá nhỏ ở góc tây nam Móng Chủ chứa đầy năng lượng oán hận. Chỉ cần chạm vào… mày sẽ hết đau ngay lập tức.”

Vinh dùng ý chí sắt đá của một doanh nhân để đẩy lùi âm thanh đó. Anh biết rõ, bất cứ sự ‘giảm đau’ nào từ Hồn Đói cũng sẽ đi kèm với cái giá là sự hòa tan linh hồn.

Mục tiêu duy nhất của anh là Tháp Hoàng Kim. Anh phải tận mắt thấy kẻ đã chiếm đoạt cuộc đời mình đang làm gì.

Vinh lẩn vào khu vực xung quanh công trường, nơi anh từng ra lệnh xây dựng một hàng rào an ninh kiên cố, giờ đây lại là chốn trú ẩn duy nhất của anh. Anh sử dụng những lối đi bí mật, những đường cống thoát nước và các khu đất trống mà chỉ những kẻ ăn xin, những người vô gia cư mới biết – kiến thức có được từ những mảnh ký ức vụn vỡ của Hải. Khu vực này không còn là của Vinh, mà là lãnh địa của Hải.

Khi đêm xuống, Vinh ẩn mình sau một đống vật liệu xây dựng. Anh nhìn lên, Tháp Hoàng Kim uy nghi sừng sững, ánh sáng lấp lánh như một ngôi sao băng sắp va xuống đất. Đó là kiệt tác của anh, giờ đây là nhà tù của linh hồn anh.

2. Cuộc Gặp Gỡ Của Kẻ Giả Mạo

Đúng 8 giờ tối, một chiếc Maybach đen bóng dừng lại trước cổng công trường. Cửa xe mở ra, và Hải (trong thân xác Vinh) bước xuống.

Vinh cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt. Kẻ đó vẫn mang khuôn mặt, dáng người, và bộ vest đắt tiền của anh. Nhưng cách hắn đi, cách hắn hất cằm ra lệnh cho Tài (người quản lý công trình) lại hoàn toàn khác biệt. Có một sự tham lam, trần trụi không thể che giấu trong từng cử chỉ. Vinh luôn kiêu ngạo, nhưng Hải lại tàn độc một cách trắng trợn.

Hải (Fake Vinh) không đi thẳng vào văn phòng, mà đi đến khu vực Móng Chủ, nơi vụ tai nạn xảy ra. Hắn đứng đó, nhìn xuống một hố sâu vừa được đào lên sau vụ sập dầm. Tài đứng bên cạnh, run sợ.

“Cái hố này cần được lấp lại ngay lập tức,” Hải (Fake Vinh) ra lệnh, giọng nói trầm và quyền lực, nhưng có một sự khàn đặc rất tinh tế – một sự thay đổi mà chỉ Vinh mới nhận ra được. “Không cần phải truy tìm cái xác vô danh nào cả. Đẩy nhanh tiến độ. Ta muốn công trình hoàn thành trước hạn một tháng.”

"Nhưng... sếp Vinh," Tài lắp bắp, "Tôi thấy anh gần đây hơi khác. Anh đã hủy đơn đặt hàng gạch ốp đá xanh, thay bằng đá bazan đen… loại này rất hiếm và… có vẻ mang tính nghi thức hơn là kiến trúc."

Hải (Fake Vinh) quay lại, ánh mắt sắc như dao găm. Hắn không cười, chỉ nhìn Tài bằng ánh mắt trống rỗng mà Vinh từng thấy trên khuôn mặt Hải.

"Anh muốn nói gì, Tài? Rằng tôi không còn là tôi nữa? Hay anh muốn thất nghiệp?"

Tài tái mặt, cúi gằm: "Không, thưa sếp. Tôi chỉ thắc mắc về thiết kế thôi."

"Đây là thiết kế mới. Nó hoàn hảo hơn. Nó thu hút hơn," Hải (Fake Vinh) nhấn mạnh từ "thu hút" với một sự khoái trá bệnh hoạn. Hắn xoay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.

Vinh biết ngay: Hải không chỉ hưởng thụ cuộc sống của anh, hắn đang thao túng và biến chất công trình của anh thành một phần của nghi thức Hồn Đói. Đá bazan đen, những ký hiệu được thay đổi trong bản vẽ, tất cả đều hướng đến việc hoàn thiện Cửa Ngõ Linh Hồn dưới lòng Tháp Hoàng Kim.

3. Sự Thất Bại Của Người Tình và Manh Mối Của Kẻ Khùng

Vinh không thể chịu đựng được nữa. Anh phải tiếp cận.

Anh lợi dụng lúc Tài đi nhận hàng, lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy đến trước mặt Tài.

"Tài! Tài, là tôi! Là Vinh đây!" Anh cố gắng hét lên, nhưng giọng nói khàn đặc và yếu ớt của Hải chỉ khiến anh như một con chó hoang bị thương.

Tài lùi lại, khuôn mặt trắng bệch. "Ôi trời, là anh! Thằng ăn xin lần trước! Biến đi! Khu này không cho phép mày lảng vảng!"

Vinh nắm lấy cánh tay Tài. "Nghe tôi! Cái dầm thép… nó bị sét đánh. Kẻ đó không phải là tôi. Hắn ta là một kẻ hoán đổi. Hắn đang dùng dự án của tôi để làm… một cái gì đó tà ác!"

Tài cố gắng giằng co, sợ hãi nhìn chằm chằm vào vết sẹo lồi lõm trên tay Vinh. Sét đánh, dầm thép đổ, và lời đồn về đất dữ bỗng trở nên quá thật. Tài không sợ một kẻ ăn xin, anh ta sợ sự điên rồ và những điều siêu nhiên dính líu đến công trường này.

"Cút đi! Mày bị điên rồi! Tao sẽ gọi bảo vệ!" Tài rít lên, đẩy Vinh ngã lăn ra đất.

Vinh nhìn lên Tài, người đồng nghiệp mà anh đã tin tưởng. Sự khinh miệt và sợ hãi trong mắt Tài như một nhát dao. Vinh nhận ra, không ai tin anh. Không ai.

Đúng lúc đó, Hải (Fake Vinh) xuất hiện ở cửa ra vào, hút thuốc lá và nhìn chằm chằm vào Vinh dưới đất. Một nụ cười ác độc, lạnh lùng nở trên môi hắn.

"Ồ, Tài. Có chuyện gì vậy? Lại là cái tên điên này à?" Giọng Hải (Fake Vinh) đầy vẻ ngạo mạn. Hắn bước lại gần, rồi dùng chiếc giày da bóng loáng, đắt tiền, nhẹ nhàng đá vào vai Vinh.

"Mày muốn gì, đồ ăn xin bẩn thỉu? Nếu muốn tiền, cút khỏi đây. Nếu muốn sự chú ý," hắn cúi xuống thì thầm, chỉ đủ để Vinh nghe thấy, "linh hồn mày đang ở trong ta. Mày không còn gì cả. Hãy tận hưởng cuộc sống 'giàu có' mới của mày đi, Vinh."

Sự xác nhận đó lạnh hơn bất kỳ cơn gió đêm nào. Vinh biết mình đã hoàn toàn thất bại trong việc đòi lại danh tính.

4. Bình – Nhà Lưu Trữ Của Bóng Đêm Đô Thị

Vinh bò dậy, bị tổn thương thể xác và tinh thần. Anh chạy khỏi công trường, chạy khỏi ánh mắt ghê tởm của Tài và nụ cười chiến thắng của kẻ giả mạo. Anh phải tìm kiếm những thứ mà thế giới của Vinh đã chối bỏ.

Trong căn hộ cũ của Hải, Vinh tuyệt vọng lục tìm. Anh nhớ lại cuốn nhật ký và những hình vẽ kỳ lạ. Anh cần một từ khóa, một cái tên. Sau khi gỡ bỏ lớp thạch cao mỏng trên tường, anh tìm thấy một tờ giấy ố vàng được dán chặt bên dưới. Đó là một mẩu quảng cáo cũ, viết tay:

“Văn hóa dân gian đô thị, Huyền thoại khu phố cũ và Sự thật về những Hố Đen Tâm Linh. Nghiên cứu của Bình. Liên hệ: [Địa chỉ Mờ Ám].”

Bình. Nhà nghiên cứu văn hóa dân gian đô thị. Cái tên này dường như xuất hiện trong các mảnh ký ức của Hải như một kẻ bị cả xã hội học thuật cười nhạo vì quá tin vào ma quỷ và lời nguyền.

Vinh lần theo địa chỉ đến một căn nhà cổ kính, đổ nát, nằm ở rìa khu phố Tây hiện đại. Căn nhà chất đống sách vở, bản đồ cũ kỹ và những vật phẩm kỳ quái: tượng gỗ mục, xương động vật và các bản vẽ sơ đồ địa huyệt.

Bình là một người đàn ông trung niên, gầy gò, đôi mắt đeo kính cận dày cộp, luôn toát ra vẻ mệt mỏi nhưng lại có tia sáng rực rỡ của kẻ bị ám ảnh. Khi Vinh bước vào, Bình nhìn anh với sự chán ghét thường thấy của một người bị quấy rầy.

"Biến đi. Tao không có tiền cho mày đâu. Tao không giúp mấy thằng nghiện tìm thuốc."

Vinh nuốt nước bọt, cố gắng kiểm soát hơi thở để nói rõ ràng. "Tôi… Tôi muốn hỏi về Tháp Hoàng Kim. Khu vực Móng Chủ. Và… Hồn Đói."

Cái tên Hồn Đói như một tiếng sét. Bình ngừng việc lau chùi một cuốn sách da thuộc cũ. Đôi mắt sau cặp kính của anh ta giãn ra.

"Mày… mày là ai?"

Vinh biết đây là cơ hội duy nhất. Anh không thể nói sự thật, mà phải chứng minh.

"Tôi biết bí mật của Tháp Hoàng Kim. Anh có nhớ, trong thiết kế ban đầu của tôi, tôi đã yêu cầu lắp đặt một hệ thống chống sét cảm ứng điện từ đặc biệt, được ngụy trang thành một tác phẩm nghệ thuật? Mục đích của nó là để triệt tiêu mọi năng lượng tĩnh điện và ma thuật tại Móng Chủ. Tôi, Vinh, đã làm điều đó để chứng minh tôi mạnh hơn mọi lời nguyền."

Vinh chỉ vào vết sẹo trên tay. "Và đêm xảy ra tai nạn, hệ thống đó đã bị phá hủy bởi sét đánh, ngay khi tôi đang chạy qua cầu thang sắt. Kẻ đã làm điều đó đã chiếm lấy cơ thể tôi. Anh ta đang sử dụng đá bazan đen thay vì đá xanh để tăng cường khả năng dẫn truyền năng lượng tối."

Bình đứng thẳng dậy. Anh ta nhìn Vinh, nhìn khuôn mặt hốc hác của Hải, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của Vinh. Sự kinh ngạc dần thay thế sự nghi ngờ, chuyển thành một sự kích thích điên cuồng.

"Không thể nào… Chỉ có kiến trúc sư Vinh mới biết về mục đích thực sự của hệ thống chống sét đó! Nó không phải để bảo vệ vật chất, nó là bùa trấn áp! Mày… mày thực sự là Vinh?"

Vinh gật đầu, nước mắt trào ra. Đó là lần đầu tiên, linh hồn Vinh được chấp nhận.

Bình lấy lại bình tĩnh, nhưng tay anh ta vẫn run rẩy. Anh ta nhìn Vinh bằng ánh mắt đầy tham vọng và tò mò.

"Nếu mày là Vinh, thì thằng kia… Kẻ đang ở trong thân xác mày đang định làm gì? Thằng Hải đã bị Hồn Đói nuốt chửng từ lâu rồi. Nó chỉ là một con rối. Nhưng tại sao nó lại cần một thân xác khỏe mạnh như của mày?"

Vinh cúi đầu. "Hắn cần nó cho nghi thức cuối cùng. Hắn cần ánh sáng và dương khí của một kẻ thành công như tôi để mở Cửa Ngõ. Tôi cần sự giúp đỡ của anh, Bình. Tôi cần tri thức của anh để chống lại chính cơ thể mình."

Bình cười lớn, một tràng cười khô khốc, điên dại. "Hoàn hảo! Tuyệt vời! Một câu chuyện kinh dị có thật! Mày đã mang sự thật đến cho tao, Vinh. Tao sẽ giúp mày. Nhưng hãy nhớ, đây không phải là trò chơi của riêng mày nữa. Đây là cuộc chiến chống lại Lời Nguyền Phố Đêm mà tao đã chờ đợi cả đời."

Liên minh kỳ lạ giữa Kiến trúc sư bị hoán đổi và Nhà nghiên cứu văn hóa bị xa lánh đã được thiết lập, ngay giữa đống tài liệu mục nát và những lời nguyền đô thị thầm lặng. Cuộc săn đuổi linh hồn chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×