1. Trong Căn Phòng Tri Thức Bẩn Thỉu
Vinh ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ mục, nhìn chằm chằm vào Bình, người đang lúi húi mở một cuốn sách da thuộc dày cộp. Ngọn đèn dầu lập lòe trong căn phòng ngập tràn sách vở, bản đồ và những tà vật kỳ dị, tạo ra những bóng đen nhấp nhô nhảy múa trên tường, như thể chính những linh hồn đang lắng nghe câu chuyện.
"Kiến trúc sư Vinh," Bình khẽ khàng, giọng anh ta mang một sự nghiêm trọng chưa từng có, "mày đã xây dựng Tháp Hoàng Kim để chối bỏ quá khứ, nhưng mày lại đang là cái neo để kéo quá khứ đó trở lại. Mày đã tự biến mình thành vật hiến tế hoàn hảo nhất."
Bình lật trang sách, một mùi ẩm mốc, cay nồng xộc lên. Trang giấy vẽ một biểu đồ phức tạp về địa huyệt và dòng chảy năng lượng trong thành phố. Ở tâm điểm, một ký hiệu giống như một cái miệng há to đang được bao bọc bởi những vòng xoáy màu đen.
"Đây là Hồn Đói," Bình chỉ vào ký hiệu đó. "Nó không phải ma quỷ theo cách hiểu thông thường. Nó là một dạng năng lượng nguyên thủy sinh ra từ sự tham lam, oán hận và bóc lột của con người qua hàng thế kỷ. Nó giống như một lỗ đen tâm linh tồn tại ngay dưới lòng đất khu phố cũ của mày."
Vinh cố gắng tập trung, nhưng cơn đau đầu dữ dội khiến anh muốn gục ngã. Hồn Đói trong thân xác cũ của anh đang cố gắng phá hoại sự tập trung của Vinh từ xa.
"Nó... nó muốn gì?" Vinh hỏi, giọng khàn đặc.
"Nó muốn cánh cổng. Trong nhiều năm, nó chỉ có thể hấp thụ những linh hồn yếu ớt, những kẻ nghiện ngập, bệnh tật, những người như Hải. Nhưng để thực sự trỗi dậy và lan ra toàn thành phố, nó cần một người dẫn đường mạnh mẽ và một Cửa Ngõ Linh Hồn được kiến tạo bằng những vật liệu trần thế cao cấp nhất."
Bình nhấp một ngụm trà, đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi: "Tháp Hoàng Kim của mày không chỉ là một tòa nhà chọc trời. Nó là một cây kim khổng lồ, được cắm vào chính huyệt tâm linh này. Và kẻ giả mạo, hay đúng hơn là vật chứa của Hồn Đói, đang thay đổi thiết kế của mày. Đá bazan đen, những ký hiệu ngầm, tất cả là để biến ngọn tháp thành ăng-ten thu hút năng lượng tiêu cực, và Móng Chủ là nơi nó sẽ mở toang cánh cửa."
2. Giao Kèo Của Kẻ Dẫn Đường và Bí Mật Của Dòng Tộc
Vinh nhìn xuống vết sẹo trên tay mình. "Thân xác này... Hải, hắn ta liên quan gì?"
"Hải là kẻ dẫn đường," Bình nói chắc chắn. "Hồn Đói đã chiếm hữu dòng tộc Hải qua nhiều thế hệ. Họ là những kẻ được chọn để cung cấp vật chứa và chuẩn bị nghi thức. Đổi lại, Hồn Đói ban cho họ một chút 'quyền lực': sự khôn ngoan, khả năng nhìn thấu điểm yếu của người khác, nhưng đồng thời, nó cũng nguyền rủa họ bằng căn bệnh suy kiệt để họ luôn phải tìm kiếm linh hồn thay thế trước khi chết."
"Hải biết hắn sắp chết. Hắn đã dùng tất cả tri thức của dòng tộc để tạo ra một kỹ thuật hoán đổi không hoàn hảo, dựa trên sự hỗn loạn năng lượng từ vụ sét đánh và sự tập trung năng lượng tại Móng Chủ," Bình giải thích. "Mày, Kiến trúc sư Vinh, là món quà hoàn hảo nhất: dương khí mạnh mẽ, trí tuệ sắc bén, và một thân xác khỏe mạnh."
Bình chỉ vào Vinh: "Bây giờ, mày đang phải gánh chịu hậu quả của sự trao đổi đó. Thân xác Hải chứa đầy tà khí, nhưng nó đã được 'mã hóa' để tìm kiếm năng lượng tối. Đó là lý do mày thấy đói, mày thấy đau đớn. Thân xác này đang cố gắng kéo linh hồn mày xuống, để mày trở nên yếu ớt và dễ bị Hồn Đói hấp thụ."
Vinh cảm thấy lạnh sống lưng. Anh không chỉ chiến đấu với kẻ giả mạo, mà còn với chính cái bản năng sinh tồn tà ác của thân xác mới này.
3. Thử Thách Của Sự Cám Dỗ
Bình đứng dậy, đi đến một cái tủ kính khóa kín, lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng đen kịt, lấp lánh như dầu mỏ.
"Đây là Tà Diên," Bình giải thích, giọng anh ta hơi run rẩy. "Nó được chiết xuất từ một điểm năng lượng tối khác trong thành phố. Nó là thứ mà thân xác Hải khao khát."
Vinh nhìn thấy ánh mắt Bình lóe lên sự lo lắng. Bình không hoàn toàn tin tưởng Vinh. Anh ta cần một bài kiểm tra.
"Vinh," Bình đặt chiếc bình lên bàn, đẩy nó về phía Vinh. "Nếu mày thực sự là kiến trúc sư Vinh, người đã dùng lý trí và khoa học để chống lại ma thuật, mày sẽ vượt qua. Nếu mày đã bị Hồn Đói nhúng chàm quá sâu, mày sẽ không kìm được. Hãy chạm vào nó. Hãy cảm nhận sự cám dỗ."
Chiếc bình phát ra một làn hơi lạnh buốt. Ngay lập tức, mọi cơn đau đớn, cơn đói khát trong Vinh biến mất. Thay vào đó là một cảm giác khoái cảm dâng lên mãnh liệt, như thể anh vừa tìm thấy nguồn nước mát giữa sa mạc. Hồn Đói trong tâm trí anh gầm lên:
“Uống đi! Uống một giọt thôi! Mày sẽ khỏe lại! Mày sẽ có sức mạnh để chống lại hắn! Nhanh lên, đồ ngốc!”
Vinh cảm thấy bàn tay gầy guộc của Hải tự động vươn ra, ngón tay run rẩy chỉ cách chiếc bình vài centimet. Ý chí của anh, vốn là tài sản quý giá nhất, giờ đây mỏng manh như sợi chỉ. Anh nhớ lại hương vị của rượu Scotch đắt tiền, nhớ lại cảm giác quyền lực khi đứng trên tầng 60, và thấy mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để thoát khỏi nỗi đau và sự thấp hèn này.
"Đừng! Dừng lại!" Bình hét lên, nhưng không hề động đậy. Anh ta đang quan sát.
Vinh nhắm mắt lại. Anh nhớ lại nụ cười tàn độc của Hải (Fake Vinh) khi hắn đá vào vai anh dưới chân tháp. Nhớ lại khuôn mặt thất vọng của Tài. Nỗi đau thể xác không kinh khủng bằng nỗi nhục bị cướp đoạt.
Với một tiếng RẮC khô khốc, Vinh dùng lực lượng ý chí cuối cùng để bẻ gãy ngón tay của Hải.
Đau. Đau đớn thể xác đã chiến thắng sự cám dỗ tâm linh. Máu rỉ ra từ ngón tay gãy, nhưng Vinh đã rút tay về.
"Tôi... Tôi là Vinh," anh rên rỉ, mồ hôi ướt đẫm trán. "Tôi thà chết mục nát trong cái xác này còn hơn làm nô lệ cho nó."
Bình thở phào, sự căng thẳng trong mắt anh ta tan biến. "Tốt. Mày đã qua được bài kiểm tra. Linh hồn mày vẫn mạnh hơn sự thèm khát của cái vỏ bọc này."
4. Kế Hoạch Đột Nhập và Phá Hoại Nghi Thức
Sau khi sơ cứu qua loa cho Vinh, Bình bắt đầu trình bày kế hoạch. Họ chỉ có vài tuần trước khi Hải (Fake Vinh) hoàn thành việc thay thế toàn bộ đá ốp lát bằng đá bazan đen và kích hoạt nghi thức.
"Chúng ta không thể chiến đấu với hắn bằng sức mạnh tâm linh. Kẻ đó đang được bảo vệ bởi dương khí của thân xác mày và tà khí của Hồn Đói," Bình nói. "Chúng ta phải tấn công vào điểm yếu của hắn: nghi thức."
Bình trải bản đồ công trường ra bàn. "Mày là kiến trúc sư, mày biết rõ cấu trúc. Móng Chủ là trung tâm, nhưng để kích hoạt cánh cổng, cần có bốn trụ dẫn truyền nằm ở bốn góc công trình. Kẻ giả mạo đang bí mật lắp đặt những tấm đá bazan đen lớn tại đó, ngụy trang là cột trụ trang trí."
"Vậy chúng ta cần phá hủy chúng?" Vinh hỏi.
"Không đủ thời gian, và quá nguy hiểm," Bình lắc đầu. "Chúng ta sẽ không phá hủy, mà là trấn yểm tạm thời. Chúng ta sẽ dùng vật phẩm mà mày đã vô tình tạo ra khi hoán đổi: Ám Khí Tụ Điện. Đó là những mảnh vỡ từ hệ thống chống sét cảm ứng điện từ của mày, bị ngấm tà khí và năng lượng sét. Chúng mang tính chất hỗn loạn và đối kháng."
Bình giải thích: "Mày phải đột nhập vào công trường, tìm được ít nhất hai trong bốn trụ dẫn truyền đó. Sau đó, mày sẽ đặt những mảnh Ám Khí Tụ Điện đã được tao chế tác lại vào bên trong, ngay dưới chân trụ. Việc này sẽ tạo ra một luồng năng lượng xung đột, làm đông cứng nghi thức trong một thời gian ngắn, đủ để chúng ta tìm ra giải pháp vĩnh viễn."
Vinh nhìn vào bản đồ, ánh mắt kiến trúc sư lại bùng lên. "Tôi biết chính xác những điểm mù camera và hệ thống an ninh ở đâu. Tôi tự tay thiết kế chúng."
"Và tao biết cách làm cho thân xác này tạm thời không bị Hồn Đói cảm nhận," Bình thầm thì. "Tao sẽ vẽ một loại bùa ẩn thân bằng máu của mày lên vết sẹo trên tay. Nó sẽ đánh lừa Hồn Đói rằng thân xác này vẫn đang lang thang vô định, chưa đến gần nghi thức."
5. Đêm Lặng Thầm Của Kẻ Săn Đuổi
Kế hoạch được định hình. Bình dành vài giờ để luyện chế thuốc mỡ và vẽ ký hiệu phức tạp lên cổ tay bị gãy của Vinh. Vết sẹo lồi lõm của Hải hút lấy máu của Vinh, và ngay lập tức, Vinh cảm thấy sự kết nối tâm linh với Hồn Đói bị cắt đứt. Cơn đau vẫn còn, nhưng tiếng thì thầm đã im lặng.
"Giờ đi đi. Tà Diên trong máu tao sẽ giúp mày có đủ sức mạnh để chạy. Nhưng đừng chạm vào bất cứ thứ gì quá sạch sẽ hay quá bẩn thỉu. Và quan trọng nhất," Bình nắm chặt tay Vinh, "tránh xa kẻ giả mạo. Linh hồn mày có thể không bị nhận ra, nhưng ký ức của hắn vẫn là của mày. Hắn sẽ nhận ra những lối đi bí mật của mày."
Vinh đội chiếc mũ lưỡi trai cũ, kéo sụp xuống che đi đôi mắt sâu hoắm của Hải. Anh cầm chiếc túi rách chứa những mảnh kim loại Ám Khí Tụ Điện được bọc trong vải bố.
Đêm đã về khuya. Vinh đi xuyên qua những con hẻm, những khu ổ chuột, nơi mà linh hồn Hải đã từng sống và chết. Mỗi bước chân của thân xác này đều chứa đựng sự khinh miệt và tuyệt vọng.
Cuối cùng, anh đến được chân Tháp Hoàng Kim.
Ánh đèn pha công trường rực sáng, tạo ra một bức tường ánh sáng ngăn cách hai thế giới. Vinh, một kẻ vô gia cư gầy gò, đang chuẩn bị đột nhập vào đế chế mà chính anh đã xây dựng.
Anh lách mình qua một lỗ hổng nhỏ dưới hàng rào kẽm gai – một điểm yếu mà Vinh (kiến trúc sư) đã bỏ qua vì tin rằng không một ai có thể biết.
Vinh di chuyển nhanh nhẹn, sử dụng những bóng tối dưới đống vật liệu xây dựng để che giấu. Anh tìm đến trụ dẫn truyền thứ nhất, nằm ẩn sau một kho chứa thép hình. Trên tấm đá bazan đen mới tinh, anh thấy những nét khắc lạ, mờ ảo – những ký hiệu dẫn truyền năng lượng tối.
Vinh móc một mảnh Ám Khí Tụ Điện ra, trái tim đập thình thịch. Anh dùng sức lực yếu ớt của Hải để đào một cái hố nhỏ dưới chân trụ, rồi đặt mảnh kim loại xuống, lấp đất lại.
Ngay khi mảnh kim loại chạm đất, một luồng điện lạnh thấu xương chạy qua ngón tay Vinh. Ánh sáng của công trường nhấp nháy một lần, rất nhanh, nhưng không ai nhận ra.
"Một trụ xong," Vinh thầm thì.
Anh quay người đi tìm trụ thứ hai, khi bỗng nhiên, một bóng đen cao lớn xuất hiện ngay trước mặt anh.
Đó là Hải (Fake Vinh). Hắn không hề mặc vest mà mặc quần áo bảo hộ công nhân, đứng hút thuốc lá, và ánh mắt hắn không nhìn Vinh. Hắn đang nhìn chằm chằm vào chiếc kho chứa thép hình mà Vinh vừa mới rời đi, nơi đặt trụ dẫn truyền thứ nhất.
Hải (Fake Vinh) không cười, nhưng ánh mắt hắn đầy sự tính toán. Hắn búng tàn thuốc xuống đất, và Vinh cảm thấy vết sẹo trên tay Hải nóng lên đột ngột, như thể Hồn Đói đang cảm nhận được một sự xáo trộn ngay dưới chân tháp, và đang cảnh báo vật chứa của nó.
Vinh nín thở, cố gắng hòa mình vào bóng tối, hy vọng chiếc bùa ẩn thân của Bình sẽ phát huy tác dụng. Cuộc đối đầu đầu tiên, tưởng chừng như vô tình, lại căng thẳng đến nghẹt thở.