thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 5: Cuộc Đuổi Bắt Của Ký Ức và Chiếc Bùa Tan Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Món Quà Từ Ký Ức Đã Đánh Cắp

Vinh đứng sững sờ trong bóng tối, nín thở. Chỉ cách anh chưa đầy mười mét, Hải (Fake Vinh) đang đứng đó, ánh mắt dán chặt vào kho chứa thép hình nơi Vinh vừa đặt mảnh Ám Khí Tụ Điện đầu tiên.

Kẻ giả mạo không nhìn Vinh, nhưng sự căng thẳng trong không khí như một sợi dây đàn sắp đứt. Vết sẹo trên tay Vinh (cơ thể Hải) bỏng rát, một tín hiệu cảnh báo rõ ràng rằng bùa ẩn thân của Bình đang hoạt động không ổn định.

“Có cái gì đó… có cái gì đó không đúng,” Vinh nghe thấy tiếng thì thầm khàn đặc trong đầu mình—đó là ý thức của Hồn Đói đang bị kích động.

Hải (Fake Vinh) rít một hơi thuốc lá thật sâu, rồi bất chợt nhếch mép cười. Đó không phải nụ cười chiến thắng, mà là nụ cười của sự nhận ra.

"Tài," hắn gọi, giọng nói của Vinh nhưng âm vực lạnh lùng hơn, "Sao lại có một lối thoát nước mưa phụ ngay cạnh kho thép đó? Tôi nhớ rõ đã ra lệnh bịt kín nó cách đây hai năm. Đổ bê tông ngay lập tức. Ta không thích sự lỏng lẻo."

Vinh cảm thấy một luồng lạnh thấu xương. Lối thoát nước mưa phụ đó là một chi tiết nhỏ trong bản vẽ, một điểm yếu mà chỉ Vinh (kiến trúc sư) mới biết rõ để dùng làm lối thoát khẩn cấp cho chính mình trong trường hợp hỏa hoạn. Ký ức đó không thuộc về Hải, mà là của Vinh.

Kẻ giả mạo không nhìn thấy anh, nhưng đang đọc ký ức của anh. Hắn đang dùng chính tri thức của Vinh để ngăn chặn Vinh!

Vinh không dám di chuyển. Hắn biết, nếu hắn cử động, ký ức về việc sử dụng lối thoát đó sẽ lập tức truyền đến kẻ giả mạo. Anh phải dùng một lối đi khác, một lối đi mà chỉ Hải mới biết.

Anh ép cơ thể Hải bò ngược vào một ống cống cũ rỉ sét gần đó – một nơi mà Vinh kiêu hãnh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bước vào. Nước cống lạnh tanh, tanh tưởi dội vào vết thương trên ngón tay gãy của anh. Nhưng chính sự bẩn thỉu đó lại là vỏ bọc hoàn hảo nhất. Hồn Đói và kẻ giả mạo đang tìm kiếm dấu vết năng lượng xáo trộn, chứ không phải một kẻ ăn xin đang lẩn trốn trong rác rưởi.

Vinh lặn ngụp dưới cống, chỉ dám nhô đầu lên thở. Anh nhìn thấy Hải (Fake Vinh) đi đến kho thép, ánh mắt soi mói, rồi nở nụ cười thỏa mãn khi thấy cửa cống phụ bị khóa chặt.

"Tốt," Hải (Fake Vinh) nói với Tài, giọng hắn đầy vẻ hài lòng, "Tôi cảm thấy nền móng đã ổn định hơn rồi. Có vẻ như linh hồn lang thang nào đó đã được an ủi."

Vinh hiểu. Kẻ giả mạo nghĩ rằng sự xáo trộn năng lượng là do một oan hồn nào đó quanh quẩn bị Ám Khí Tụ Điện thu hút và làm dịu đi. Hắn đã bị đánh lừa tạm thời, nhưng hắn đã cảnh giác.

2. Nỗi Đau Hơn Cả Cái Chết: Lan

Vinh thoát ra khỏi cống, cảm thấy linh hồn mình cũng đang thối rữa theo thân xác Hải. Anh cần phải đến trụ thứ hai ở khu vực phía Đông Nam, nơi đặt trạm biến áp phụ.

Nhưng khi anh vừa ra khỏi khu vực an ninh, anh thấy một bóng dáng quen thuộc đang chờ đợi ở cổng chính: Lan, vị hôn thê của anh. Cô ấy đứng đó, chiếc váy dạ hội đơn giản nhưng tinh tế, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn đường.

"Vinh, anh lại đây rồi," Lan nói, giọng cô tràn đầy yêu thương và lo lắng.

Vinh (kiến trúc sư) luôn giữ công việc và tình yêu tách biệt. Anh không bao giờ muốn Lan đến công trường vào ban đêm. Nhưng Hải (Fake Vinh) lại đang làm điều ngược lại.

Hải (Fake Vinh) bước ra, ánh mắt lập tức dịu dàng, giả tạo. Hắn dùng khuôn mặt của Vinh để hôn lên trán Lan.

"Anh xin lỗi, em yêu. Công việc căng thẳng quá. Nhưng em đến đúng lúc lắm. Anh vừa cảm thấy một luồng cảm hứng mới, một sự thanh lọc tuyệt vời cho công trình của chúng ta."

Lan mỉm cười, ôm lấy tay hắn. "Em biết mà. Chỉ cần thấy anh khỏe mạnh là em yên tâm rồi. Anh gầy đi nhiều quá."

Hải (Fake Vinh) cười nhẹ nhàng, một nụ cười mà Vinh biết rõ, đó là nụ cười anh dành cho Lan, giờ đây bị bóp méo bởi sự tàn độc.

"Anh đang cố gắng hoàn thành kiệt tác này nhanh nhất để còn cưới em. À, nhân tiện," hắn quay sang Tài, "đã đến lúc chuyển một số đồ trang sức quý giá của Lan vào két sắt trong văn phòng. Những món đồ đó có giá trị tinh thần lớn lắm, không thể để ở nhà mãi được."

Vinh đứng trong bóng tối, cảm thấy máu trong người mình đóng băng. Đồ trang sức quý giá của Lan – đó là những món quà gia truyền, mang theo năng lượng của tình yêu và sự bảo hộ gia đình. Kẻ giả mạo không chỉ muốn thân xác Vinh, hắn còn muốn dùng chính tình yêu của Vinh làm mồi nhử cho nghi thức! Hắn đang cố ý thu hút Lan đến gần Cửa Ngõ Linh Hồn, hoặc tệ hơn, dùng năng lượng của những món đồ đó để củng cố nghi thức.

Nỗi đau tâm lý đó còn khủng khiếp hơn việc bẻ gãy ngón tay. Vinh muốn lao ra, hét lên sự thật, nhưng ý chí anh bị thân xác Hải kìm kẹp, và sự có mặt của Lan khiến anh sợ hãi. Anh không thể để cô nhìn thấy anh trong bộ dạng thảm hại này, anh không thể để cô tin rằng anh là một kẻ điên khùng.

Vinh quay lưng lại, đau đớn như bị dao cắt. Anh buộc phải chấp nhận rằng để cứu Lan, anh phải tạm thời bỏ rơi cô, để cô bị lừa dối bởi chính khuôn mặt anh.

3. Trụ Dẫn Truyền Thứ Hai và Dư Vị Linh Hồn

Vinh lảo đảo đến khu vực trạm biến áp phụ. Đây là khu vực ít người qua lại nhất, và cũng là nơi có nền đất cứng nhất do gần hệ thống điện ngầm.

Anh phải dùng một chiếc xà beng cũ kỹ để cạy lớp đá bazan đen mới tinh của trụ thứ hai. Máu từ ngón tay gãy thấm qua miếng băng sơ sài, và mỗi nhát xà beng là một cực hình đối với thân xác ốm yếu của Hải.

“Dừng lại! Mày đang lãng phí sức lực. Về nhà. Về với ổ chuột ấm áp. Mai rồi tính!” Hồn Đói lại thì thầm, lần này giọng nó yếu hơn nhưng dai dẳng hơn.

Vinh cắn răng chịu đựng, hình ảnh Lan rạng rỡ bên kẻ giả mạo như một chất xúc tác. Anh đào sâu xuống, tìm thấy điểm yếu trong cấu trúc mà anh đã thiết kế.

Khi đào đến độ sâu cần thiết, Vinh không chỉ cảm thấy đất lạnh mà còn thấy một thứ gì đó cứng rắn, nhỏ bé. Đó không phải là mảnh Ám Khí Tụ Điện, mà là một mẩu xương ngón tay nhỏ, đen đúa, được khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.

“Vật Neo Linh Hồn” – Bình đã từng nhắc đến. Những vật phẩm mà dòng tộc Hải sử dụng để giữ vững linh hồn, làm mồi cho Hồn Đói. Mẩu xương này là một phần của Hải, được đặt ở đây để neo giữ thân xác Vinh (hiện đang là vật chứa của Hồn Đói) vào nghi thức, đảm bảo sự hoán đổi là vĩnh viễn và không thể đảo ngược.

Sự hiện diện của Vật Neo Linh Hồn làm cho năng lượng tâm linh ở đây đậm đặc hơn, khiến Vinh cảm thấy buồn nôn. Anh biết nếu anh đặt Ám Khí Tụ Điện xuống mà không dọn dẹp Vật Neo này, hai năng lượng sẽ va chạm và gây ra một phản ứng ngược kinh khủng, có thể làm thân xác Hải tan rã ngay lập tức.

Vinh dùng ngón tay còn lại, run rẩy nhặt Vật Neo lên. Ngay khi xương chạm vào da, một chuỗi hình ảnh đau đớn không phải của Vinh, mà là của Hải—trước khi bị Hồn Đói nuốt chửng—ùa vào tâm trí anh:

Hải, gầy gò, bệnh tật, đứng run rẩy trước một bàn thờ tà giáo. Hắn cầu xin sự sống. Hắn đồng ý hiến dâng linh hồn, nhưng cầu xin được sống cuộc đời của một kẻ khác.

“Tôi sẽ cho Ngài một thân xác mạnh mẽ. Một thân xác có quyền lực và danh vọng. Xin Ngài hãy để tôi… chỉ được sống thêm một thời gian nữa.”

Vinh hiểu. Hải không muốn chết. Hắn bán linh hồn để có được một cuộc đời khác, dù chỉ ngắn ngủi, trong thân xác rực rỡ của Vinh.

Vinh ném Vật Neo Linh Hồn vào trong túi mình, thề sẽ tìm cách tiêu hủy nó sau. Sau đó, anh đặt mảnh Ám Khí Tụ Điện thứ hai xuống hố.

Lần này, ánh sáng của công trường không chỉ nhấp nháy. Một luồng hơi lạnh mạnh mẽ, không thể giải thích, bao trùm toàn bộ khu vực trạm biến áp. Tiếng ù ù của hệ thống điện bị bóp méo, như thể nó đang hét lên vì bị can thiệp.

4. Vết Sẹo Vỡ Tan và Lời Cảnh Báo Cuối Cùng

Ngay lập tức, Vết Sẹo Lồi Lõm trên tay Vinh bỗng trở nên nóng rực, không phải nóng như lửa, mà là nóng như kim loại bị nung chảy. Chiếc bùa máu của Bình bị bốc hơi ngay tức khắc, và Vinh cảm thấy sợi dây liên kết với Hồn Đói được nối lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Mày! Thằng Ăn Xin! Mày dám phá hoại nghi thức của TA!”

Giọng gầm gừ vang vọng trong đầu Vinh, lần này không phải lời thì thầm nữa, mà là một tiếng hét đau đớn. Năng lượng xung đột từ hai trụ dẫn truyền đã làm Hồn Đói bị thương.

Vinh ngã quỵ xuống. Anh nhìn thấy máu đen sẫm chảy ra từ vết sẹo trên tay Hải, hòa lẫn với máu tươi của chính Vinh do vết bẻ ngón tay.

Cùng lúc đó, từ xa, Hải (Fake Vinh) cũng cảm thấy điều gì đó. Hắn đang đi cùng Lan, bỗng nhiên hắn dừng lại, tay ôm chặt lấy ngực.

"Anh sao vậy, Vinh?" Lan lo lắng hỏi.

Mắt Hải (Fake Vinh) không còn sự giả tạo nữa. Đôi mắt đó chuyển sang màu vàng khè một chốc lát, như mắt của loài bò sát.

"Không sao," hắn nghiến răng, "chỉ là một cơn đau tim bất chợt... Đã có kẻ phản bội."

Hắn đẩy Lan ra khỏi công trường, gương mặt biến dạng vì giận dữ. "Về nhà đi! Ở đây không an toàn!"

Hải (Fake Vinh) ngay lập tức quay lại, lao thẳng về phía trạm biến áp. Hắn không cần nhìn bản đồ hay dùng ký ức của Vinh nữa. Hắn đang được dẫn dắt bởi cơn thịnh nộ của Hồn Đói, chạy với tốc độ kinh hoàng, hoàn toàn không giống một con người bình thường.

"Vinh! Mày sắp chết rồi!" Hắn hét lên, giọng nói vang vọng khắp công trường.

Vinh, trong thân xác Hải, lết mình dưới ánh đèn pha, biết rằng anh chỉ còn vài giây trước khi kẻ giả mạo đến. Hai trụ đã được trấn yểm, nhưng cái giá là sự an toàn của anh đã biến mất. Anh đã bị phát hiện.

Vinh dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt Vật Neo Linh Hồn trong túi, bò về phía hàng rào. Cuộc săn đuổi đã chuyển từ trò chơi mèo vờn chuột thành cuộc chiến sinh tử không khoan nhượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×