thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 7: Cuộc Đột Nhập Tuyệt Vọng và Cái Bẫy Của Tình Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Nghi Thức Của Nỗi Đau

Bình đặt một chiếc khăn lụa đen lên bàn, giữa căn phòng tối om, và cẩn thận đặt Cốt Khí lên đó. Mẩu xương đen đúa, giờ đây khắc biểu tượng Tháp Hoàng Kim bằng máu đã khô của Vinh, phát ra ánh sáng xanh lam yếu ớt, như một trái tim đang đập chậm rãi.

"Thuốc Tàng Hình Tâm Linh đã sẵn sàng," Bình nói, giọng anh ta khô khốc. "Nó là hỗn hợp của Tà Diên đã được trung hòa và máu của mày. Nó sẽ làm cho linh hồn mày trở nên 'mờ' trong mắt Hồn Đói, nhưng nó không phải bùa phép vạn năng. Nó chỉ đủ để mày lọt qua các rào cản năng lượng thấp. Nếu Hải (Fake Vinh) ở gần, hắn vẫn sẽ cảm nhận được."

Vinh, giờ đây đã tỉnh táo hơn nhờ nguồn năng lượng tà khí cá nhân, gật đầu. Anh biết cái giá của sự sống sót.

"Mày cần phải tạo ra nỗi đau trước khi đi," Bình nhắc nhở. "Nỗi đau càng sâu, tà khí càng mạnh, thân xác Hải càng ổn định. Ký ức nào?"

Vinh nhắm mắt lại. Anh không nghĩ đến công trình. Anh nghĩ đến Lan.

Nỗi đau lớn nhất của Vinh không phải là mất đi danh vọng, mà là khoảnh khắc anh chọn danh vọng thay vì tình yêu một cách vô thức.

Ký ức ùa về: Năm năm trước, trong một căn hộ nhỏ ấm cúng, Lan đã vẽ một bản thiết kế phác thảo một ngôi nhà gỗ nhỏ trên núi, nơi cô và Vinh muốn sống sau khi cưới.

“Anh Vinh này, nhà mình chỉ cần thế này thôi. Xa khỏi thành phố ồn ào. Anh có thể vẽ vời, em có thể trồng hoa. Tiền bạc không quan trọng lắm đâu.”

Vinh đã cười, nụ cười nửa vời của một người tham vọng: “Em ngây thơ quá. Anh phải xây Tháp Hoàng Kim, phải là người giỏi nhất. Khi đó, anh sẽ mua cả ngọn núi cho em. Ngôi nhà gỗ này... nó không xứng với em.”

Anh đã gạt nhẹ bản vẽ của cô sang một bên để tiếp tục phác thảo dự án Tháp Hoàng Kim.

“Không xứng với em.” – Đó là lời nói dối lớn nhất, là nỗi kiêu hãnh đã giết chết con người thật của anh. Anh đã chọn sự hào nhoáng của vật chất thay vì sự bình yên của tâm hồn.

Nỗi đau bùng lên dữ dội. Vinh mở mắt ra, nước mắt (nước mắt của Vinh, chảy ra trên khuôn mặt Hải) lăn dài. Cả căn phòng như bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh.

"Đủ rồi!" Bình vội vàng ngăn lại. "Đó là một cơn sóng thần tà khí. Đừng để nó nuốt chửng mày."

Vinh cảm thấy thân xác Hải được hồi sinh một cách đáng sợ. Mắt anh không còn mệt mỏi, và mặc dù vẫn gầy gò, nhưng có một sức mạnh tiềm tàng đang cuộn chảy. Anh đã tạo ra đủ nhiên liệu để đột nhập.

2. Người Ăn Xin Ở Sảnh Tháp Hoàng Kim

Lúc nửa đêm, Vinh đứng dưới ánh đèn rực rỡ của Trụ Sở Công Ty Kiến Trúc Vinh. Tòa nhà chọc trời bằng kính và thép, biểu tượng cho sự kiêu hãnh của anh, giờ đây trông như một con quái vật đang canh gác.

Vinh mặc bộ quần áo rách rưới của Hải, đeo chiếc mũ lưỡi trai đã sờn. Anh lách qua cổng bảo vệ bằng cách giả vờ là một kẻ say rượu đang tìm chỗ ngủ. Nhờ Tàng Hình Tâm Linh, các camera an ninh chỉ ghi lại anh như một bóng mờ không đáng chú ý, và quan trọng nhất, không có lính gác tâm linh nào của Hồn Đói cảm nhận được năng lượng của anh.

Anh tiến vào sảnh chính. Mọi thứ đều lộng lẫy, nhưng có một sự lạnh lẽo không thể giải thích được trong không khí.

Vinh đi thẳng đến khu vực Phòng Máy và Kênh Kỹ Thuật – một lối vào mà chỉ có ban quản lý và kỹ sư bảo trì biết. Anh dùng chính vân tay của mình (ký ức mà Hải không thể sao chép được), giờ đây là những dấu vân tay đã chai sần của Hải, để mở khóa. Cánh cửa bật mở.

3. Lời Chào Lạnh Nhạt Của Người Cũ

Vinh đang di chuyển qua hành lang khu văn phòng tầng 15, nơi đặt văn phòng riêng của anh. Anh sử dụng chiếc đèn pin nhỏ để soi đường, cố gắng không tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Bỗng nhiên, một cánh cửa văn phòng mở ra. Tài, cấp dưới thân tín nhất của Vinh, bước ra. Anh ta đang làm việc muộn, vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng.

Tài nhìn thấy Vinh (trong thân xác Hải) đang lén lút gần phòng mình. Tài cau mày, không phải vì sợ hãi, mà vì khinh bỉ.

"Này, thằng ăn mày! Khu vực này cấm! Biến ngay trước khi tao gọi bảo vệ!" Tài quát, giọng anh ta đầy vẻ hằn học.

Vinh đứng sững lại. Anh muốn gọi tên Tài, muốn giải thích. Nhưng anh chỉ có thể rên lên một tiếng yếu ớt, khàn đặc, đúng như giọng Hải.

Tài tiến lại gần, vẻ mặt càng lúc càng ghê tởm. "Mày có biết đây là khu vực làm việc của Kiến trúc sư Vinh không? Ông ấy không thích những thứ bẩn thỉu lảng vảng gần đây đâu. Mau cút đi!"

Tài không nhận ra, nhưng Vinh (linh hồn) thấy một sự thay đổi đáng sợ ở Tài. Tài đã luôn là một người trung thành, nhưng bây giờ, anh ta có vẻ kiệt sức và ám ảnh bởi công việc. Dường như Hải (Fake Vinh) đang hút cạn sức lực của những người xung quanh để phục vụ cho nghi thức.

Vinh biết anh không thể mạo hiểm nói bất cứ điều gì. Anh cúi gằm mặt, lùi lại, giả vờ sợ hãi.

"Tao nói mày cút ngay!" Tài giận dữ, vung tay định đánh vào vai Vinh.

Khoảnh khắc đó, Vinh cảm thấy dòng tà khí cá nhân trong Cốt Khí bùng lên. Anh né tránh cú đánh bằng phản xạ sinh tồn của Hải, và khi Tài lướt qua, ánh mắt Vinh (linh hồn) chạm vào Tài.

Ngay lập tức, Tài khựng lại. Mặc dù khuôn mặt là Hải, nhưng ánh mắt đó là Vinh. Ánh mắt của một kiến trúc sư kiêu hãnh đang nhìn vào sự yếu đuối. Tài rùng mình, một thoáng bối rối xẹt qua đôi mắt mệt mỏi của anh ta.

"Mày... cút đi," Tài lắp bắp, lùi lại một bước, không dám chạm vào Vinh nữa. Anh ta cảm thấy một áp lực vô hình tỏa ra từ kẻ ăn xin này.

Vinh không chần chừ, lách mình biến vào hành lang tối om.

Thành công. Vinh đã dùng nỗi đau của mình để áp chế Tài, nhưng anh cũng phải chịu đựng nỗi đau khi bị chính người bạn thân khinh miệt.

4. Căn Phòng Bí Mật Đẫm Mùi Tà Khí

Vinh đến phòng làm việc cũ của mình. Cửa khóa bằng hệ thống quét võng mạc, và Vinh (kiến trúc sư) đã lập trình cho nó nhận cả võng mạc của Vinh lẫn Hải – một sai lầm chết người.

Vinh dùng ánh mắt Hải để mở khóa. Cửa bật mở.

Căn phòng là một studio rộng rãi, nhìn ra toàn cảnh thành phố. Nhưng nó đã thay đổi. Hương vị của cà phê đắt tiền và giấy mới đã biến mất, thay vào đó là một mùi xú uế nhàn nhạt và một cảm giác nặng nề khó chịu.

Vinh đi thẳng đến bức tường gạch phía sau giá sách, nơi đặt căn phòng bí mật. Anh dùng một cuốn sách nặng làm chìa khóa cơ học, và bức tường từ từ mở ra.

Bên trong, căn phòng bí mật vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không còn là nơi lưu trữ hồ sơ nữa.

Ở giữa phòng, trên một chiếc bệ đá bazan đen mới tinh, đặt một chiếc Hộp Trang Sức bằng nhung đỏ, quen thuộc.

Vinh tiến lại gần. Năng lượng tối ở đây dày đặc đến nghẹt thở.

Anh mở hộp. Bên trong là Dây Chuyền Hôn Ước, Bông Tai Gia Truyền, và chiếc Nhẫn Cầu Hôn – tất cả đều được chế tác từ kim cương, vàng trắng và ngọc bích quý giá.

Nhưng những món đồ đó không còn lấp lánh nữa. Chúng bị bao phủ bởi một lớp sương mù đen mỏng manh, và Vinh cảm thấy chúng đang hút năng lượng xung quanh.

Vinh lập tức nhận ra: Bình đã đúng. Kẻ giả mạo không chỉ lấy trộm, hắn đã biến những món đồ mang ý nghĩa tình yêu này thành Vật Phẩm Tế Lễ, thành Cái Neo Thần Kinh để liên kết linh hồn Lan với nghi thức.

"Tao sẽ không để mày động vào cô ấy!" Vinh nghiến răng.

Anh vơ lấy chiếc hộp. Ngay khi tay anh chạm vào nó, một luồng năng lượng xung kích dội ngược lại, khiến anh ngã vật ra sàn.

5. Cái Bẫy Của Tà Linh Vệ

Vinh nhìn lên. Một thực thể màu đen, cao lớn, có hình dạng người nhưng toàn thân được bao phủ bởi khói đen đặc quánh, đang đứng chắn trước cánh cửa bí mật. Đó là Tà Linh Vệ, một trong những tay sai được Hồn Đói phái đến để bảo vệ Vật Phẩm Tế Lễ.

Thực thể đó không có mắt, nhưng Vinh cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm vào linh hồn anh.

“Vật chứa bẩn thỉu. Ngươi dám chạm vào Vật Phẩm Tế Lễ của Chủ Nhân Ta?” Giọng nói của Tà Linh Vệ là sự hòa quyện của hàng trăm tiếng rên rỉ, vang vọng trong phòng.

Tà Linh Vệ lao đến. Nhanh và mạnh hơn bất kỳ sinh vật nào Vinh từng gặp. Vinh chỉ có thể phản xạ bằng những gì thân xác Hải đã học được: tránh né. Anh lăn tròn dưới chân Tà Linh, nắm chặt Cốt Khí.

Tà Linh Vệ vung tay, một luồng khí độc tâm linh màu đen xẹt qua. Vinh chỉ suýt soát tránh được. Luồng khí đó chạm vào bức tường gạch, và ngay lập tức, gạch bị rạn nứt, như thể bị axit ăn mòn.

"Tao là Vinh!" Vinh hét lên. "Tao sẽ không lùi bước!"

Anh dùng hết sức lực, chạy ra khỏi căn phòng bí mật, tiến vào văn phòng chính. Cửa phòng tự động đóng lại.

6. Sống Sót Bằng Trí Tuệ và Cốt Khí

Tà Linh Vệ đập vỡ cánh cửa, lao ra.

Vinh không chiến đấu bằng sức mạnh. Anh chiến đấu bằng kiến trúc.

"Phá hủy ánh sáng!" Vinh hét lên, dùng chiếc xà beng cũ ném vào một chiếc đèn trần pha lê đắt tiền. Đèn vỡ tan, ánh sáng vụt tắt.

Tà Linh Vệ bị bối rối trong bóng tối. Nó dựa vào năng lượng, chứ không phải thị giác.

Vinh chạy đến Bảng Điều Khiển Năng Lượng Chính của phòng, nơi anh từng dùng để tạo ra các hiệu ứng ánh sáng phức tạp. Anh nhanh chóng dùng xà beng cạy một lớp vỏ kim loại.

"Ngươi muốn tà khí? Ta sẽ cho ngươi tà khí!"

Vinh cắm Cốt Khí vào một sợi dây điện hở. Cốt Khí, Vật Neo Linh Hồn, lập tức hoạt động như một máy biến áp tâm linh. Nó hấp thụ dòng điện và luồng tà khí cá nhân của Vinh, rồi phóng ra một luồng xung kích năng lượng hỗn loạn (vừa tà khí, vừa điện từ).

Tà Linh Vệ đang định hình lại trong bóng tối, bỗng nhiên run rẩy.

Vinh dùng tay gãy, ấn mạnh công tắc Mở Cửa Sổ Kính Cường Lực Khẩn Cấp. Cánh cửa sổ lớn nhất của văn phòng lập tức trượt mở, gió lạnh và ánh đèn đô thị ùa vào.

"Biến đi!" Vinh hét lên, phóng luồng năng lượng hỗn loạn từ Cốt Khí vào Tà Linh Vệ.

KÈMMM!!!

Một tiếng rít kinh hoàng vang lên, như tiếng kim loại bị xé rách. Tà Linh Vệ bị dòng năng lượng xung kích đánh trúng, lập tức tan rã thành một đám khói đen cuộn xoáy. Nó không bị tiêu diệt, nhưng đã bị vô hiệu hóa và đẩy lùi.

Vinh lảo đảo, thở dốc. Cốt Khí trong tay anh trở nên nóng bỏng, và anh cảm thấy kiệt sức.

Anh nhìn về phía góc phòng, nơi đặt két sắt cá nhân. Anh đã quên mất mục tiêu chính.

Vinh mở két sắt bằng mã số sinh nhật của Lan. Bên trong là một tập hồ sơ dày cộp.

7. Phát Hiện Chết Người và Thoát Hiểm

Vinh mở tập hồ sơ. Bên trong là Bản Vẽ Thiết Kế Cuối Cùng (Final Blueprint), chi tiết hóa toàn bộ dự án Tháp Hoàng Kim, nhưng với các ký hiệu mới, được vẽ bằng loại mực không phải mực in thông thường.

Vinh nhanh chóng quét qua bản vẽ.

Trụ Dẫn Truyền 3: Nhà Thờ Cũ (vị trí đã bị bỏ hoang, Hải (Fake Vinh) đang ngụy trang dưới việc trùng tu).

Trụ Dẫn Truyền 4: Hồ Nước Công Viên Trung Tâm (một công trình mới, được ngụy trang là đài phun nước).

Cửa Ngõ Linh Hồn Cuối Cùng: Không phải Móng Chủ. Nó là Phòng Làm Việc Của Kiến Trúc Sư Trưởng – tầng cao nhất, nơi đã từng là nơi Vinh dự định làm lễ cưới với Lan. Hải (Fake Vinh) đã biến nơi đó thành nơi tập trung năng lượng cao nhất, ngay dưới hệ thống chống sét.

Vinh (Fake Vinh) sẽ không tổ chức nghi thức ở dưới đất; hắn sẽ tổ chức nó trên đỉnh cao của sự kiêu hãnh.

Vinh cuộn chặt bản vẽ, ôm Hộp Trang Sức và Cốt Khí. Anh nhìn ra cửa sổ mở rộng, gió lạnh thổi vào.

Anh đã có tất cả những gì cần thiết. Giờ là lúc phải rút lui.

Vinh trèo qua cửa sổ, leo lên bệ đỡ bảo trì bên ngoài. Anh di chuyển như một con nhện, sử dụng những lối đi mà chỉ người thiết kế mới biết, ẩn mình trong bóng tối của tầng 15.

Khi Vinh sắp sửa trốn thoát, anh nghe thấy tiếng thang máy đang đi lên với tốc độ điên cuồng.

Hải (Fake Vinh) đang trở lại.

Vinh lao mình xuống đường ống thông gió, tiếng kim loại cọ xát tạo ra một âm thanh vang dội. Anh không còn quan tâm đến sự kín đáo nữa. Anh chỉ cần sống sót.

Khi cánh cửa thang máy bật mở trên tầng 15, Hải (Fake Vinh) bước ra. Hắn nhìn thấy căn phòng tan hoang, Tà Linh Vệ đã biến mất, và ánh mắt hắn lập tức chuyển sang màu vàng khè của sự giận dữ tột cùng.

"Vinh! Mày đã làm tao giận thật rồi," Hải (Fake Vinh) gầm lên, giọng hắn mang theo một sự phẫn nộ khủng khiếp. "Mày có thể lấy lại tài sản, nhưng tình yêu thì không bao giờ!"

Hải (Fake Vinh) giơ tay lên, và một luồng tà khí màu đen ngưng tụ. Hắn không thể đuổi theo Vinh trong đường ống thông gió, nhưng hắn có thể phá hủy mọi thứ mà Vinh quan tâm.

Vinh, đang bò trong ống thông gió, cảm nhận được một luồng xung kích tâm linh cực mạnh đánh vào đầu mình, khiến anh ngất lịm đi.

Khi tỉnh dậy, Vinh thấy mình đang nằm trên một đống rác gần bãi đỗ xe. Anh đã trốn thoát, nhưng anh biết, cuộc đối đầu cuối cùng đã gần kề.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×