thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 9: Địa Ngục Của Lòng Tin và Lời Tiên Tri Của Kẻ Ăn Xin


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Mùi Hương Của Thất Bại

Vinh đứng trước cổng sắt cao lớn của Nhà Thờ Cũ trong khu phố Pháp. Mặc dù được bao bọc bởi giàn giáo và biển hiệu "Đang Trùng Tu", nhưng không có chút ánh sáng hay tiếng động nào phát ra từ bên trong. Nơi đây từng là nơi yên bình, nhưng giờ đây, nó tỏa ra một cảm giác lạnh buốt, nặng nề, như một cái ao tù.

Không có Tà Linh Vệ hay tay sai vật lý nào canh gác, nhưng Vinh cảm nhận được sự tập trung của năng lượng tiêu cực – một bẫy bọc thép được bảo vệ bởi những linh hồn đã bị nhiễm tà khí, sẵn sàng xé nát bất cứ ai dám bước vào.

Vinh nhắm mắt lại. Anh đưa tay chạm vào Cốt Khí, tạo ra nỗi đau cho chính mình.

Anh nghĩ đến sự tuyệt vọng của Hải (linh hồn cũ) trước khi bị nuốt chửng.

Không phải sự kiêu hãnh hay tình yêu bị phản bội, mà là lòng trắc ẩn và sự đồng cảm với kẻ thù đã bị chiếm đoạt. Cảm xúc này tạo ra một dòng tà khí lạnh, nhưng ổn định và cực kỳ mạnh mẽ, đủ để che chắn cho linh hồn anh.

Vinh mở khóa ổ khóa lớn bằng một chiếc kìm cộng lực mà Bình đã đưa. Chiếc cổng sắt kêu KÉTTT thảm thiết, và âm thanh đó dường như đánh thức mọi thứ bên trong.

2. Tiếng Hát Của Tà Linh

Vinh bước vào Sảnh Chính. Không khí đặc quánh, lạnh lẽo. Ánh trăng chiếu qua những ô cửa sổ kính màu đổ xuống sàn nhà, tạo nên những mảng sáng tối ghê rợn. Giữa Sảnh Chính, nơi đáng lẽ là khu vực làm lễ, một bệ đá thô sơ đã được dựng lên, được bao quanh bởi giàn giáo. Vinh biết, đó là nơi trụ dẫn truyền thứ ba được ẩn giấu.

Khi Vinh tiến gần hơn, những tiếng động bắt đầu. Đầu tiên là tiếng xì xào, sau đó là tiếng rên rỉ, và cuối cùng là tiếng hát đồng ca của hàng trăm linh hồn.

Chúng không có hình dạng rõ ràng, chỉ là những luồng khói đen lượn lờ, bám vào các cột đá, các băng ghế gỗ. Đây là những linh hồn của những kẻ thất bại, những người bị bỏ rơi, đã đến đây cầu nguyện và không tìm thấy sự cứu rỗi, và giờ đây, chúng bị Hồn Đói giam cầm.

“Đi đi… mày không thuộc về nơi này…”

“Cơ thể này là của chúng ta… hãy trả lại sự yên nghỉ…”

Vinh cảm thấy chúng đang cố gắng hút cạn tà khí cá nhân của anh. Nếu nguồn năng lượng từ Cốt Khí cạn kiệt, chúng sẽ xé nát linh hồn anh.

Vinh không chiến đấu với chúng. Anh sử dụng kiến thức kiến trúc của mình. Anh lao về phía Phòng Thờ Phụ nằm bên cánh trái, nơi có một Cây Thánh Giá Bằng Đồng cổ kính, được cho là có năng lượng trấn yểm tự nhiên.

Ngay khi anh chạm vào Cây Thánh Giá, Tà Linh lập tức rít lên kinh hoàng.

"Cút đi!" Vinh hét lên, dùng Cốt Khí phóng một luồng xung kích năng lượng vào Cây Thánh Giá.

Năng lượng của Cốt Khí, vốn là tà khí đã được thanh lọc bằng ý chí, ngay lập tức tạo ra một lớp lá chắn tâm linh tạm thời xung quanh Vinh. Tà linh bị đẩy lùi, nhưng không bị tiêu diệt.

Vinh lợi dụng khoảnh khắc đó, chạy thẳng đến bệ đá ở Sảnh Chính.

3. Trụ Thứ Ba: Chiếc Chuông Tan Vỡ

Trụ dẫn truyền thứ ba được đặt ngay dưới bệ đá. Vinh dùng xà beng cạy một viên gạch lát nền.

Bên dưới là một Cổ Chuông Đồng Cổ bị chôn vùi. Chuông đã bị đục một lỗ lớn, và tà khí đang cuồn cuộn chảy ra từ lỗ hổng đó. Hải (Fake Vinh) đã lợi dụng hình dạng vật thiêng để tạo ra một điểm thu hút và truyền dẫn năng lượng tối.

Vinh lấy Ám Khí Tụ Điện ra. Anh phải đặt nó vào lỗ hổng của chiếc chuông.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, luồng tà khí trong Nhà Thờ bỗng nhiên ngưng tụ lại, tạo thành một thực thể duy nhất, to lớn và đáng sợ hơn nhiều so với Tà Linh Vệ.

Nó có hình dạng của một Linh Mục cũ kỹ, áo choàng rách nát, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối, nhưng đôi mắt hắn rực lên màu đỏ rực. Đây là Bảo Hộ Linh, linh hồn của một người bị phản bội niềm tin, được Hồn Đói chiêu mộ.

“Kiến trúc sư… kẻ phá hoại. Ngươi đã mang sự kiêu ngạo vào Đền Thờ.” Giọng nói của Bảo Hộ Linh vang vọng, làm rung chuyển cả mái vòm.

Bảo Hộ Linh vung tay. Vinh cảm thấy linh hồn mình bị kéo ngược ra khỏi thân xác Hải. Sức mạnh của nó khủng khiếp hơn bất kỳ thứ gì anh từng đối mặt.

4. Lời Tiên Tri Của Hải và Sự Thật Về Kẻ Ăn Xin

Vinh gầm lên đau đớn, cố gắng bám trụ vào thực tại. Anh nắm chặt Cốt Khí. Nỗi đau thể xác không đủ, anh cần một nỗi đau tâm hồn mới.

Anh buộc phải nhìn vào ký ức đau thương nhất của mình: Lan rời đi.

Năng lượng bùng nổ, nhưng Bảo Hộ Linh quá mạnh. Nó không tấn công vật lý, nó tấn công tâm trí.

Bảo Hộ Linh cười man rợ. “Ngươi nghĩ ngươi là người hùng? Ngươi nghĩ ngươi đang cứu cô gái của ngươi? Ngươi chỉ là kẻ đang chiến đấu thay cho một con quỷ khác.”

Một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trong đầu Vinh: Hải (linh hồn cũ) đang khóc lóc, cầu xin Hồn Đói.

“Xin ngài! Xin ngài hãy cho tôi sức mạnh. Tôi không cần giàu có. Tôi chỉ cần cơ thể khỏe mạnh để có thể chết thanh thản. Gia đình tôi bị ung thư vì chất độc từ Nhà máy cũ, họ sắp chết. Tôi cần tiền để chữa bệnh cho mẹ tôi. Xin ngài! Đổi lấy linh hồn tôi, đổi lấy thân xác này! Hãy cho tôi một thân xác sống để làm việc, để kiếm tiền cứu họ!”

Vinh choáng váng. Hải đã không đổi thân xác vì tham lam hay quyền lực. Anh ta đổi thân xác vì sự tuyệt vọng muốn cứu gia đình. Hắn là một kẻ bị nguyền rủa, nhưng không phải kẻ ác ngay từ đầu.

Bảo Hộ Linh cười nhạo. “Đó là sự thật của kẻ ăn xin. Ngươi, kiến trúc sư, đã hủy hoại gia đình hắn bằng chất độc từ công trình của ngươi, và giờ đây, ngươi chiếm đoạt thân xác hắn để cứu lấy người yêu của ngươi. Các ngươi đều là kẻ ích kỷ!”

Sự thật đó đánh sập ý chí của Vinh. Tà khí cá nhân của anh gần như tan biến. Bảo Hộ Linh tiến đến, sắp sửa rút linh hồn Vinh.

5. Sự Trở Lại Của Ý Chí Kiến Trúc Sư

Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, Vinh nhìn vào Cốt Khí. Mẩu xương vẫn phát sáng xanh lam. Nó là bằng chứng cho thấy ý chí tồn tại của Hải (trước khi bị chiếm đoạt) vẫn còn đó.

Vinh không phủ nhận sự thật. Anh thừa nhận tội lỗi của mình.

“Đúng! Ta đã sai! Ta đã vì kiêu ngạo mà hủy hoại thành phố này!” Vinh gầm lên, giọng anh khàn đặc. “Nhưng chính vì thế, ta không thể để Hồn Đói tiếp tục hủy hoại nó! Nếu ta là kẻ hủy diệt, ta cũng sẽ là kẻ kiến tạo!”

Vinh ném Ám Khí Tụ Điện thẳng vào lỗ hổng của chiếc chuông. Sau đó, anh dùng Cốt Khí đâm thẳng vào tay mình, nơi vết sẹo cũ.

Máu của Vinh nhỏ xuống Cốt Khí. Năng lượng bùng lên lần thứ ba, mạnh hơn bất kỳ lần nào trước. Đó không còn là tà khí từ nỗi đau, mà là năng lượng của sự chuộc tội và quyết tâm.

Ám Khí Tụ Điện kích hoạt. Toàn bộ Cổ Chuông Đồng bắt đầu phát ra một luồng âm thanh tĩnh lặng – tiếng chuông bị bóp méo, nhưng có khả năng trung hòa tà khí.

Bảo Hộ Linh bị dính phải luồng sóng âm, lập tức tan rã thành cát bụi. Hàng trăm Tà Linh trong nhà thờ cũng rên rỉ và tan biến dần.

Trụ Dẫn Truyền 3 đã được trấn yểm.

6. Lời Cảnh Báo Cuối Cùng

Vinh đổ gục xuống, kiệt sức. Anh chỉ còn một Ám Khí Tụ Điện duy nhất.

Cổ Chuông đã bị trấn yểm bắt đầu phát ra một ánh sáng xanh nhạt, nhưng ngay lập tức, một lực lượng từ xa cố gắng phá hủy nó.

Vinh nhìn lên. Giàn giáo của Nhà Thờ Cũ bắt đầu lung lay, các bức tường gạch giả bắt đầu nứt toác. Hải (Fake Vinh) đang tức giận.

Điện thoại công việc cũ của Vinh lại rung lên. Lần này, không phải tin nhắn. Là một cuộc gọi video.

Vinh lưỡng lự, rồi bắt máy.

Khuôn mặt Vinh (thật), giờ đây bị chiếm hữu bởi Hồn Đói, hiện ra. Hắn đang ở trong Phòng Làm Việc Trưởng trên đỉnh Tháp Hoàng Kim, nơi Cửa Ngõ Linh Hồn cuối cùng.

“Mày đã làm tao thất vọng, Vinh,” Hải (Fake Vinh) nói, giọng hắn lạnh lẽo, không còn chút giận dữ. “Mày có thể cứu cô ta, nhưng không thể cứu thành phố này. Trụ cuối cùng là nơi tụ thủy của thành phố. Mày có thể ngăn tao hút tà khí, nhưng mày không thể ngăn tao ĐỔ TÀ KHÍ VÀO.”

“Mày đang nói gì?” Vinh (trong thân xác Hải) gào lên.

“Hồ Nước Công Viên,” Hải (Fake Vinh) cười man rợ. “Nếu mày trấn yểm nó, dòng tà khí sẽ bị đảo ngược, và toàn bộ sinh khí của thành phố sẽ bị hút vào Tháp Hoàng Kim ngay lập tức. Mày không thể thắng. Mày chỉ có thể CHỌN MỘT TRONG HAI CÁI CHẾT.”

Hình ảnh bị cắt.

Vinh hiểu ra: Hải (Fake Vinh) đã cài công tắc tử thần vào trụ cuối cùng. Nếu Vinh trấn yểm trụ cuối cùng, nó sẽ không vô hiệu hóa nghi thức, mà sẽ kích hoạt một sự kiện khủng khiếp hơn: Hút cạn sinh khí của toàn bộ thành phố trong một đêm.

Anh nhìn bản vẽ trong tay. Hồ Nước Công Viên là trụ cuối cùng. Nó không phải là một cái bẫy để bảo vệ nghi thức, mà là một cái bẫy để tiêu diệt hy vọng.

Vinh lảo đảo đứng dậy, ôm lấy chiếc Ám Khí Tụ Điện cuối cùng. Giờ đây, anh không chỉ chiến đấu với Hồn Đói, mà còn phải tìm ra cách để vô hiệu hóa công tắc tử thần của trụ cuối cùng, hoặc tìm một trụ thứ năm bí mật.

Vinh lao ra khỏi Nhà Thờ Cũ đang đổ nát, hướng về phía Hồ Nước Công Viên Trung Tâm. Đồng hồ đã điểm. Nghi thức đang đến rất gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×